Lần đầu tiên đến Huế
Lạc vào bàn chân anh ướm lên Thành cổBờ môi khai hoang lắng chiều Thiên MụĐêm ẩn dụ mình cháy đỏ Huế ngàn năm.
Em không đủ thời gian đếm cạn dòng Hương GiangĐành lặng lẽ vớt chiều vào đáy mắt
Chẳng thế mà Huế cứ trở mình thao thức
Khi nụ cười em ướt tím Nam Giao buồn.
Gió ngập ngừng, núi ngập ngừng buông
Cơn mưa Huế mới quen mà xanh xao đến lạ
Giữa miên man dạ thưa, giữa vạn ngàn hoa láChỉ ánh mắt anh thôi, thao thức cả khuông chiều.
Tựa mình vào sóng hoán đổi một tình yêuĐêm núi Ngự thiên thu đốm lửa thành ảo vọng
Quệt lên giấc mơ câu thơ ngồi rũ bóngThả từng giọt chiều Đại Nội hóa ngàn xưa.
Anh giấu em vào tình yêu cũ dại khờ
Huế đêm ấy không trăng, không lời hò hẹnMặn đôi môi em ngược dòng dự cảmCái chớp mắt buồn, cứ rưng rức, Huế ơi!
Chẳng thế mà Huế cứ trở mình thao thức
Khi nụ cười em ướt tím Nam Giao buồn.
Gió ngập ngừng, núi ngập ngừng buông
Cơn mưa Huế mới quen mà xanh xao đến lạ
Giữa miên man dạ thưa, giữa vạn ngàn hoa láChỉ ánh mắt anh thôi, thao thức cả khuông chiều.
Tựa mình vào sóng hoán đổi một tình yêuĐêm núi Ngự thiên thu đốm lửa thành ảo vọng
Quệt lên giấc mơ câu thơ ngồi rũ bóngThả từng giọt chiều Đại Nội hóa ngàn xưa.
Anh giấu em vào tình yêu cũ dại khờ
Huế đêm ấy không trăng, không lời hò hẹnMặn đôi môi em ngược dòng dự cảmCái chớp mắt buồn, cứ rưng rức, Huế ơi!
Em không đủ thời gian đếm cạn dòng Hương Giang
Đành lặng lẽ vớt chiều vào đáy mắt...
Và, những câu này nữa:
Gió ngập ngừng, núi ngập ngừng buông
Cơn mưa Huế mới quen mà xanh xao đến lạ...
Trang làm Cỏ thấy nhớ một thời sinh viên xa xưa đó của mình mất rồi...
Chiểu Ai qua Tràng Tiền, Hổ
quyền, Đại Nội Ai sang Gia Hội , ai vội tới Ngự Bình Nón bài thơ xứ
Huế mình Mười o anh thấy xinh xinh cả mười Aó dài xứ Huế
trắng trời Mười o anh thấy cả mười xinh xinh Ai đặt tên sông Hương
để anh vương niềm nhớ Sông quanh Bến Ngự, sông đổ cửa Thuận An
Thuyền ai sớm chở
sương ngàn Ngày đơm đầy nắng, tối tràn đầy trăng. Thiên Mụ ngân chuông,
trăng sông Hương lúng liếng Anh say chúng chiếng chỉ nghe tiếng em hò khoan
Trăng nghiêng trời, nước mênh mang Câu hò mái đẩy xui chàng nhớ ai
Nón ơi che hết nắng
trời Xin đừng che hết nụ cười người yêu Tràng Tiền ngơ ngẩn nắng chiều
Aó em cuốn gió lượn theo mây trời Aó vờn anh tưởng mây
trôi Mây trôi anh tưởng áo người anh thương Trăng sáng Phú Xuân,
trăng ngân Bạch Hổ Trăng soi thành cổ, trăng đổ Tao Đàn Thiên Ân lồng
lộng gió ngàn Thông reo vi vút biết nàng nhớ ta? Thuyền từ Đông Ba,
thuyền qua Đập Đá Thuyền từ Vĩ Dạ thẳng ngả Ba Sình Giữa dòng ai hát Nam
bình Nam ai ai hát cho tình ai vương Tình ai như nước dòng
Hương Ngày đêm dào dạt về phương Huế tình Thuyền từ Bến Tuần
thuyền quanh Cồn Hến Thuyền quành Đập Đá ra phá Tam Giang Thuyền mơ thấp
thoáng bóng nàng Mái chèo khuấy bóng trăng vàng đòng đưa Huế mộng Huế mơ
Huế đẹp Huế thơ Ai thương Ai nhớ Ai đợi Ai chờ
Thuyền đi ai đứng ngẩn ngơ Nhớ ai, ai nhớ, ai chờ, chờ ai...
Cũng mong một ngày gần đây sẽ được đến vì nghe nói Huế "mộng và thơ" lắm^^
VT rất thích từ "ngập ngừng"...làm cho Huế trở nên gần gũi và thân thương quá! Một chút dịu dàng, một chút tình tứ,một chút lặng lẽ e ấp ...vì vậy mà HTT mới " thao thức cả khuông chiều ".
Nhưng cơn mưa Huế... "xanh xao" trong thơ HTT làm cho Huế thật sự mới lạ.
Khả năng cảm nhận hơi tồi ,hi.... nhưng VT thật sự rất thích thơ HTT.
Ngày mới !!!!
Lòng bồi hồi nhớ em chiều Vỹ Dạ
Trường Tiền xưa bắc nhịp lối ta đi
Sông Hương đó sóng tình ru êm ả
Ngự Bình đây xanh mãi đá rêu phong...
Thành quách đứng muôn đời luôn hùng vĩ
Đại Nội buồn lưu giữ dấu thời gian
Thông vẫn hát trên núi đồi Vọng Cảnh
Hồ Tịnh Tâm sen vẫn nở miên man....
Câu kinh lắng tiếng chuông chùa Thiên Mụ
Bến đò chiều vắng khách mấy lượt sang
Chợ Đông Ba, An Cựu nằm lặng lẽ
Miệng em cười, tỏa nắng lá vàng bay...
Bằng lăng tím trải dài trên nỗi nhớ
Áo dài bay tha thướt buổi chiều tà
Em qua ngõ chao nghiêng vành nón lá
Dệt bài thơ thi sĩ đứng ngẩn ngơ ...
Chúc bạn viết thật nhiều và ngày càng hay nhé. Mình sẽ thường xuyên ghé thăm và thưởng thức.
Thiên bình muốn cãi hộ bạn với Nob thôi, chứ không dám chê thơ bạn là cũ đâu.
Viết về Huế bây chừ mà cứ khai thác những hình ảnh quen thuộc cũ, cách viết cũ, vần điệu cũ, thì chẳng còn hứng thú gì nữa và cũng thể nhận ra mình nữa. Hôm rồi tình cờ ngồi chờ cắt tóc, đọc tập thơ tình về Huế, từ Hàn Mạc Tử đến những nhà thơ đương đại mà thấy buồn, vì cứ phải nghe một nhịp, một chất liệu, một sự lặp lại nhàm chán.
Hãy để Huế đẹp với sự đa dạng và được yêu với tình cảm đa chiều.
Cám ơn trang về tình cảm của mình với Huế. Dường như Huế và hình tượng Anh là một.