Sáng
một mình xuống phố, cái se lạnh của một ngày thu nhưng hình như đã chớm
đâu đó chút hồn đông lạnh … Hai bên đường hoa sữa nở tơi bời. Những
thoáng hương dìu dịu còn sót lại từ đêm vây quanh gã, nhẹ nhàng mà lắng
vào trong thẳm sâu hồn gã … Có đôi lúc thiên nhiên như tấu hoà cùng lòng
người cái bài ca bất tận về yêu thương và say đắm, hay chính xác hơn là
lòng người đã mở ra cho thiên nhiên ùa vào trong những khoảng lặng hiếm
hoi từ phía ngược xuôi cơm áo bộn bề . . .
Gã chưa từng bao giờ viết về hoa sữa, có chăng chỉ là những thoáng rung bất chợt khi nghe bài hát của Phú Quang: "Ta còn em mùi hoàng lan, ta còn em mùi hoa sữa, con đường vắng rì rào cơn mưa nhỏ, ai đó chờ ai tóc xoã vai mềm" … Nhưng giờ đây, trong cái hơi lạnh lùng của gió sớm, tim gã rung lên … Bởi cô yêu hoa sữa, yêu cái mùi hương thoảng dịu dàng mà khe khép của mong chờ. Nên gã cũng yêu những gì cô yêu mến. Yêu và nhớ tất cả những gì thuộc về cô : vui buồn và kể cả những dòng nước mắt dẫu không dành cho gã. Nhìn những chùm hoa sữa, gã quay quắt nhớ về cô, lặng lẽ và dịu dàng nghĩ về cô: "Hoa sữa đã nở kín mùa rồi em ạ, em có thấy gì không, chắc là không đâu. Nhưng anh sẽ mang về cho em một nhành hoa sữa. Hãy cười vui em nhé, hãy để cho lòng mình trở lại tuổi giận hờn mà mỉm cười cho một thời ta đã sống rất say đắm và vô tư. Thế nhé em!"
Phố ồn ào và năng động những bước chân ngày hút vào lo toan. Cô giờ này cũng đang hối hả vào dòng người buổi sớm, cô bận lắm, buổi sáng với cô có nhiều thứ cần làm, nào là cho bé ăn, đưa bé đến trường, rồi sau đó là những vòng xe lăn nhanh cho kịp giờ làm việc … Gã cứ đứng đó lặng nhìn những chùm hoa sữa mà mỉm cười tưởng tượng ra cái dáng cô tất bật … Tất cả, tất cả cứ ùa vào trong gã lao xao và chùng lắng, gã ước được chia cho cô một chút những bộn bề, để cô có được những chiều đi trong nắng đong đưa mà xõa tóc cho kín chiều mơ mộng, hồn thơ ấy sẽ quên đi những nhọc nhằn và cay đắng, chỉ còn những dịu dàng xa vợi mắt mùa thu . . . À quên, hôm nay là ngày cô nghỉ mà. Nhưng thôi, có những lúc cần như thế, gã tự an ủi mình. Gã nhớ cô.
Gã vẫn làm tốt những việc cần làm một cách cẩn thận và đầy trách nhiệm, gã vốn thế. Mà nếu không thế thì gã lấy tư cách gì để nói đến yêu thương, cô đừng lo lắng quá mà nhắc: "Đừng nhớ em nhiều thế" … Hãy cứ để mặc lòng gã nhớ cô đi. Trái tim người vẫn cứ đập nếu chưa đến phút giờ ngưng thở. Nhưng ai mà biết mình một sớm mai kia không còn thức dậy. Nên hãy cứ để nó đập về cô dẫu có đôi lần cồn cào bấn loạn làm cô nghẹt thở, thì xin rộng lòng đừng trách nó nghe không!
Sẽ còn nhiều những mùa thu đi qua theo tháng năm. Nhưng trong gã, chỉ còn duy nhất một mùa thu ở lại. Bây giờ và nhiều năm sau nữa ! Nơi ấy, trên đồi cỏ biếc cô nằm thiu thiu ngủ giữa một trời vàng mưa lá, gõ vào hồn gã những giọt mưa trong veo ru ấm linh hồn hoang bạt. Gã ngồi đọc cho cô nghe những câu thơ thiên thu sương khói dịu dàng lắng đọng. Những gai góc phong kín từ lời nguyền phù thủy sẽ biến thành bướm hoa ru cô vào giấc say nồng, gã hát: À ơi em ngủ cho say . . . Gã yêu cô.
Hôm hay gã không gọi cho cô, thực lòng lúc nào cũng muốn gọi, nhưng còn dành cho cô riêng một khoảng trời … Gã đổ cho không phải là tại gã mà là vì cái điện thoại tự nhiên hết pin ( thực ra là cục sạc gã luôn mang theo đấy). Gã bỏ đi ăn, nhưng ngồi trước phần cơm gã không nén được, lại thì thầm một câu rất cũ: Ăn cơm với anh nhé. Và … Gã nhớ cô.
Ngày tiếp ngày vào đêm … cồn cào nối tiếp cồn cào. Đã cứ tưởng khi thời gian trôi đi, sẽ cũ mòn những thanh âm từ phía chờ mong. Nhưng không hay trái tim cứ trêu ngươi trỗi lên ngày những cung bậc lạ. Nên nỗi nhớ cô chưa hề cũ bao giờ: "Biển, biển ơi… Nơi xa vời em có biết chăng , anh gọi tên em giữa trập trùng nỗi nhớ". Vô tình tiếng ca Ngọc Tân bên đường vọng đến, để cho những ánh sao khuya ánh lên nét cô cười. Thuốc và cà phê biết đêm nay lại có người mất ngủ … Gã nhớ cô
Ơi cơn mưa cuối cùng của mùa thu ! Ngoài đêm kia dịu dàng và khe khép mùi hoa sữa. Như cô, như cô … và nỗi nhớ tơi bời …
Gã chưa từng bao giờ viết về hoa sữa, có chăng chỉ là những thoáng rung bất chợt khi nghe bài hát của Phú Quang: "Ta còn em mùi hoàng lan, ta còn em mùi hoa sữa, con đường vắng rì rào cơn mưa nhỏ, ai đó chờ ai tóc xoã vai mềm" … Nhưng giờ đây, trong cái hơi lạnh lùng của gió sớm, tim gã rung lên … Bởi cô yêu hoa sữa, yêu cái mùi hương thoảng dịu dàng mà khe khép của mong chờ. Nên gã cũng yêu những gì cô yêu mến. Yêu và nhớ tất cả những gì thuộc về cô : vui buồn và kể cả những dòng nước mắt dẫu không dành cho gã. Nhìn những chùm hoa sữa, gã quay quắt nhớ về cô, lặng lẽ và dịu dàng nghĩ về cô: "Hoa sữa đã nở kín mùa rồi em ạ, em có thấy gì không, chắc là không đâu. Nhưng anh sẽ mang về cho em một nhành hoa sữa. Hãy cười vui em nhé, hãy để cho lòng mình trở lại tuổi giận hờn mà mỉm cười cho một thời ta đã sống rất say đắm và vô tư. Thế nhé em!"
Phố ồn ào và năng động những bước chân ngày hút vào lo toan. Cô giờ này cũng đang hối hả vào dòng người buổi sớm, cô bận lắm, buổi sáng với cô có nhiều thứ cần làm, nào là cho bé ăn, đưa bé đến trường, rồi sau đó là những vòng xe lăn nhanh cho kịp giờ làm việc … Gã cứ đứng đó lặng nhìn những chùm hoa sữa mà mỉm cười tưởng tượng ra cái dáng cô tất bật … Tất cả, tất cả cứ ùa vào trong gã lao xao và chùng lắng, gã ước được chia cho cô một chút những bộn bề, để cô có được những chiều đi trong nắng đong đưa mà xõa tóc cho kín chiều mơ mộng, hồn thơ ấy sẽ quên đi những nhọc nhằn và cay đắng, chỉ còn những dịu dàng xa vợi mắt mùa thu . . . À quên, hôm nay là ngày cô nghỉ mà. Nhưng thôi, có những lúc cần như thế, gã tự an ủi mình. Gã nhớ cô.
Gã vẫn làm tốt những việc cần làm một cách cẩn thận và đầy trách nhiệm, gã vốn thế. Mà nếu không thế thì gã lấy tư cách gì để nói đến yêu thương, cô đừng lo lắng quá mà nhắc: "Đừng nhớ em nhiều thế" … Hãy cứ để mặc lòng gã nhớ cô đi. Trái tim người vẫn cứ đập nếu chưa đến phút giờ ngưng thở. Nhưng ai mà biết mình một sớm mai kia không còn thức dậy. Nên hãy cứ để nó đập về cô dẫu có đôi lần cồn cào bấn loạn làm cô nghẹt thở, thì xin rộng lòng đừng trách nó nghe không!
Sẽ còn nhiều những mùa thu đi qua theo tháng năm. Nhưng trong gã, chỉ còn duy nhất một mùa thu ở lại. Bây giờ và nhiều năm sau nữa ! Nơi ấy, trên đồi cỏ biếc cô nằm thiu thiu ngủ giữa một trời vàng mưa lá, gõ vào hồn gã những giọt mưa trong veo ru ấm linh hồn hoang bạt. Gã ngồi đọc cho cô nghe những câu thơ thiên thu sương khói dịu dàng lắng đọng. Những gai góc phong kín từ lời nguyền phù thủy sẽ biến thành bướm hoa ru cô vào giấc say nồng, gã hát: À ơi em ngủ cho say . . . Gã yêu cô.
Hôm hay gã không gọi cho cô, thực lòng lúc nào cũng muốn gọi, nhưng còn dành cho cô riêng một khoảng trời … Gã đổ cho không phải là tại gã mà là vì cái điện thoại tự nhiên hết pin ( thực ra là cục sạc gã luôn mang theo đấy). Gã bỏ đi ăn, nhưng ngồi trước phần cơm gã không nén được, lại thì thầm một câu rất cũ: Ăn cơm với anh nhé. Và … Gã nhớ cô.
Ngày tiếp ngày vào đêm … cồn cào nối tiếp cồn cào. Đã cứ tưởng khi thời gian trôi đi, sẽ cũ mòn những thanh âm từ phía chờ mong. Nhưng không hay trái tim cứ trêu ngươi trỗi lên ngày những cung bậc lạ. Nên nỗi nhớ cô chưa hề cũ bao giờ: "Biển, biển ơi… Nơi xa vời em có biết chăng , anh gọi tên em giữa trập trùng nỗi nhớ". Vô tình tiếng ca Ngọc Tân bên đường vọng đến, để cho những ánh sao khuya ánh lên nét cô cười. Thuốc và cà phê biết đêm nay lại có người mất ngủ … Gã nhớ cô
Ơi cơn mưa cuối cùng của mùa thu ! Ngoài đêm kia dịu dàng và khe khép mùi hoa sữa. Như cô, như cô … và nỗi nhớ tơi bời …
À ơi, em ngủ cho ngoan.
Hương hoa buông xuống muôn vàn giấc mơ....
Hương hoa buông xuống muôn vàn giấc mơ....
"...
Hoàng Thanh Trang, đóa hoa lạ với những ngôn từ khám phá tìm tòi đầy sáng tạo. Đôi lúc đọc thấy mỏi mệt, nhưng khi quen hơi bén tiếng lại chẳng dễ quên. Cô viết với ngọn lửa rừng rực cháy, khỏe khoắn và không ít lần làm đau cả những trái tim chai sạn. Sự thông minh đã khiến cho cô mang cá tính mạnh khi đặt bút. Ở một góc độ nào đó, cô đã thành công với vai trò một chuyên viên làm xiếc với những ngôn từ và khai phá.
Kiwi San, đóa hoa mang bình yên khi cùng ta trò chuyện, nhưng buồn day dứt lúc thành thơ. Dẫu không ủy mị, sướt mướt nhưng tâm hồn đa cảm của cô đã thấm đẫm tứ thơ. Văn Kiwi San đẹp, đôn hậu, vị tha. Cô có trách nhiệm với từng câu chữ, kể cả khi cô "Lảm nhảm một mình." những góc khuất của cuộc đời được cô đặt chính mình vào đó thay vì kể lể tên một nhân vật cụ thể và biết truyền cảm hứng vào tưởng tượng của từng độc giả khiến cô mong manh, huyền thoại.
Hạ Ly, đóa hoa đồng nội đẹp rực rỡ như một vườn xuân. Cô viết ít, nhưng những dòng ngắn ngủi của cô không thể nói là không biểu đạt được lòng thiết tha yêu. Cô có tố chất của người viết văn và cảm thụ văn sâu lắng. Thường thì cô kể lại chuyện nhan sắc cuộc đời qua những thăng trầm dâu bể. Nụ cười cô cũng là một thứ văn chương.
Đã từng "Như một lời chia tay" của Kiwi San. Hôm trước xuất hiện "Tạm biệt" của Hạ Ly. Và mới đây là "Email của Mùa thu" bên nhà Hoàng Thanh Trang..."
Thế đấy! Cỏ đã bắt đầu đọc Trang từ bận ấy... mãi cho đến bây giờ. Xin được cảm ơn Anh MTP vì sự vô tình đó... của Anh đã giúp Cỏ có cơ hội đọc được những dòng này... "Ơi cơn mưa cuối cùng của mùa thu! Ngoài đêm kia dịu dàng và khe khép mùi hoa sữa. Như cô, như cô …"
Cỏ-
P/s: Cỏ có một thắc mắc nhỏ... "Ngoài đêm kia dịu dàng và khe khép..." hay là "Ngoài kia đêm dịu dàng và khe khép..."- Chỉ là thắc mắc thôi, xin đừng hiểu lầm Cỏ...
Nhưng cuối cùng gã hiểu cô, ngoài tình yêu ra còn có tình thương nữa. Tình yêu có thể nay yêu, mai không. Nhưng tình thương mới tồn tại mãi mãi. Gã cảm nhận nỗi đau của cô như chính là nỗi đau của gã. Và gã tự hứa với lòng, sẽ không bao giờ làm tổn thương cô.......
Còn cô.........?
Chị,em cũng có lời ru dành riêng chị nè
À ơi,anh ngủ cho ngoan
Trong mơ em tới ta say hương nồng
Cuối tuần ấm áp nha chị yêu
À ơi, anh ngủ cho ngoan
Nửa đêm đừng thức để Trang phiền lòng
He... he...