Nghe Tháng Giêng vặn mình trên bờ láGió ngậm cười lặn lội kiếm hư khôngMưa bổ đất thành ba chiều bốn mảnhGiấc ngủ sâu nằm vạ giữa cánh đồng.
Sợi tóc mai cuống cuồng ngày giá rétLốc lịch nằm phơi những ngọn gian truânGiá hoàng hôn đừng ập vào vũng tốiTiếng thở dài không bày biện trăm năm.
Đêm cứ xô những thân tàu lỡ chuyếnBức tường loang chát chúa phía tim mìnhNụ hoang mang trồi lên từ đáy mắt Ngọn đèn thản nhiên bội ước bình minh.
Ngày không ngủ ép sợi lòng mai mốiKhúc thiên di trắng xoá phía chân màyNgờ nghệch khóc giữa buổi chiều đầy sóngChiêm bao ngồi tình tự cuối cơn say.
Hồn nhiên dội lên mùa hương cỏNgón tay bời hoán đổi những bơ vơLưng bắt gặp tuổi tên mình khắc khổĐêm bật môi ra một tiếng khóc vờ.
Thôi tim ạ, đừng bắt mình rẽ lốiChuyến tàu nào cũng ẩn ức chia xaChụm tiếng thơ bôi riêng chiều nứt nẻDâng lên mùa thơm thảo khúc hoan ca.
Nhưng, sau những bơ vơ … người lại tự ru mình. Những ngón mềm bấm đốt đuổi đêm. Mặc cả với muộn phiền, treo trả hồn nhiên … mong lấp đầy khoảng không nhau bằng chút chiêm bao trong hơi men say giữa mơ hồ hương cỏ. Giá mà có thể là cỏ ! Nhưng không thể nào đâu, khi sau phút vờ ru vẫn thấy còn nguyên đây: Ngờ nghệch khóc giữa buổi chiều đầy sóng… để quay tới quay lui vẫn chỉ chạm bóng mình, nh ững hoài nghi … ngất ngưởng buồn trong ẩn ức nỗi chia xa… Thôi đừng ru … Này ơi đừng khóc !
Hồn nhiên dội lên mùa hương cỏ Ngón tay bời hoán đổi những bơ vơ Lưng bắt gặp tuổi tên mình khắc khổ Đêm bật môi ra một tiếng khóc vờ.
Thôi tim ạ, đừng bắt mình rẽ lối Chuyến tàu nào cũng ẩn ức chia xa Chụm tiếng thơ bôi riêng chiều nứt nẻ Dâng lên mùa thơm thảo khúc hoan ca.
Trút đi tiếng thở dài sau những phập hồng lo âu và hoài nghi, sáng lên ở câu cuối bằng một niềm tin. Cuộc đời cần có niềm tin để trái tim vẫn đập cho mùa xuân ở lại. Bài thơ không mới về cấu tứ và nhịp điệu. Nhưng trong nội hàm có nhiều sáng tạo trong thủ pháp hình ảnh, biểu đạt được chiều sâu những biến đổi nội tâm. Nhiều câu thơ mang tính hình tượng cao, gợi, r ất có chữ:
Mưa bổ đất thành ba chiều bốn mảnh Giấc ngủ sâu nằm vạ giữa cánh đồng.
…
Ngọn đèn thản nhiên bội ước bình minh.
…
Lưng bắt gặp tuổi tên mình khắc khổ Đêm bật môi ra một tiếng khóc vờ.
…
Chụm tiếng thơ bôi riêng chiều nứt nẻ
Thơ bao giờ cũng là nỗi lòng mang nhóm lửa … Lửa có thể sưởi ấm nhau mà cũng có thể bỏng tay người !
Đọc, và như thấy mình đang lõm bõm bơi trong vũng chiều không thấy đáy hoàng hôn. May mà có cái tựa và câu cuối làm cái phao để bơi vào bờ…hehehe
Mưa bổ đất thành ba chiều bốn mảnh Giấc ngủ sâu nằm vạ giữa cánh đồng.
Sợi tóc mai cuống cuồng ngày giá rét Lốc lịch nằm phơi những ngọn gian truân Giá hoàng hôn đừng ập vào vũng tối Tiếng thở dài không bày biện trăm năm .
Không chỉ là thời gian đang trôi đi … mà ngay đây gió đang thổi truội tâm cảm vào tiếng thở dài hút về thẫm tối. Bóng người, bóng ta ngã xiêu trên ga muộn. Loang lổ màu thời gian. Thấy gì không ngoài những hoang mang đang cười cợt với ánh đèn giữa quạnh hiu đêm. Chơ chỏng con đường :
Đêm cứ xô những thân tàu lỡ chuyến Bức tường loang chát chúa phía tim mình Nụ hoang mang trồi lên từ đáy mắt Ngọn đèn thản nhiên bội ước bình minh.
Ngày không ngủ ép sợi lòng mai mối Khúc thiên di trắng xoá phía chân mày Ngờ nghệch khóc giữa buổi chiều đầy sóng Chiêm bao ngồi tình tự cuối cơn say.
Lúc nào tớ cũng muốn: Dâng lên mùa thơm thảo khúc hoan ca.
Vui vậy thôi, chúc HTT liên tục có những bài thơ hay để chia sẽ và lon ton học hỏi.
Rất sinh động, rất thơ mộng.
Thế mà sao lòng cứ xót xa trăn trở hoài vậy?
Bức tranh minh họa nào cũng rất đẹp.
Nhưng lời thơ buồn tê tái:
" Nghe Tháng Giêng vặn mình trên bờ lá Gió ngậm cười lặn lội kiếm hư không"
Có đêm nào mà không khắc khoải thế không HTT?
"...Ngờ nghệch khóc giữa buổi chiều đầy sóng Chiêm bao ngồi tình tự cuối cơn say."
"...Thôi tim ạ, đừng bắt mình rẽ lối Chuyến tàu nào cũng ẩn ức chia xa!"