Lem nhem thân quá độ ngày
Để vuông tròng mắt thêm gầy rộc mưa
Cuối đường bết ngọn cỏ thưa
Vục ngang cơn đói đổ trưa vào lòng.
Cũng chẳng còn nắng mà mong
Chỉ đày đoạ một sắc không vào chiều.Thật thà mang nhớ ra treo
Đổ đi bớt một cái nghêu ngao. Cười.
Cược mua lại cả quãng thời ấu thơ.
Ngồi buồn vọng một cơn mưa
Bàn tay rỗng - hoá ngày chưa biết gì.
CỦA CHỊ,EM ĐÃ VÀO ĐỌC NHIỀU LẦN NHƯNG HÔM NAY MỚI CÓ LỜI VỚI CHỊ,MONG
CHỊ BỎ QUA NHÉ! XIN PHÉP CHỊ CHO EM ĐEM NHỮNG CÂU THƠ,ĐOẠN THƠ,BÀI THƠ
CỦA CHỊ MÀ EM RẤT THÍCH VỀ NHÀ CHỊ NHÉ!EM CẢM ƠN CHỊ NHIỀU,VÀ CŨNG XIN
LỖI CHỊ VÌ NHỮNG LỜI MUỘN MÀNG NÀY.EM CHÚC CHỊ LUÔN MẠNH KHỎE TRẺ ĐẸP HẠNH
PHÚC !
Trăm năm mắt Huế u hoài
Sông Hương giấu tiếng thở dài vào đêm...
Em đứng trên cầu đợi ai đó...?He he Lại ngọc Oánh.Em lười vào nhà anh lắm đó...!
Cược mua lại cả quãng thời ấu thơ.
Ấu thơ là một quãng đời khác biệt...
Chị à. em bị nghiện thơ chị mất thôi. nhà em đang mất mạng, em vội mò mẫm ra quán net lun không thì không chịu được.
Bài thơ thì buồn.
Vác thân ra giữa chợ đời
Cược mua lại cả quãng thời ấu thơ.
Ngồi buồn vọng một cơn mưa
Bàn tay rỗng - hoá ngày chưa biết gì.
Ngồi buồn vọng một cơn mưa
Bàn tay rỗng. Hóa ngày chưa biết gì
Mới biết nhiều khi Thơ làm người nhói đau là như thế !