My music

Thứ Hai, 13 tháng 10, 2014

Khoảng trống anh để lại
Rách toang cả trời chiều
Em cứ gầy như lá
Đếm từng ngày được yêu.
Phố đêm qua ngủ gục
Giữa đôi bàn tay thon
Em nhặt từng tiếng nấc
Ra khỏi nhau, tủi hờn.
Mùa thu anh đã gãy
Trên đỉnh đồi thanh tân
Mùa thu em cũng úa
Trên vai nhau, nhọc nhằn .
Em cứ xanh và mịn
Cứ nhức mùa yêu đương
Anh mang chiều câm nín
Phủ trắng cả thiên đường.
Mưa cứ buông, cứ mỏi
Vạt nhớ ngày xa xôi
Biết đâu ngàn năm đợi
Biết đâu ngàn năm trôi.....
Thôi anh ạ, trái tim này hẹp lắm
Cố rất nhiều cũng chẳng thể chia thêm
Anh mang nhớ đổ vào chiều xanh thẳm
Đừng hôn em bằng đôi mắt quá hiền.
Thôi anh ạ, em chẳng thể yêu thêm
Khi đã trải lên ngực mình đau
đớn
Nước mắt khô trên nóc mùa quên lãng
Anh về đi, dẫu ký ức hẹp hòi.
Nuối tiếc làm gì bàn tay mỏi vừa rơi
Cái ôm xiết chẳng thể nồng nàn cháy
Mùa thu ngủ trên lưng chiều thứ bảy
Rắc nhớ quên vàng khung cửa hẹn hò.
Tháng Tám khoác lên mình chiếc áo bơ vơ
Chiều cẩm thạch chất đầy giông bão
Anh về đi, đừng kiếm tìm hư ảo
Vầng trăng suông ngã phía em ngồi..

Thứ Năm, 2 tháng 10, 2014

Nàng ngồi im trước màn hình, trong nàng là mớ hỗn độn của cảm xúc không cắt nghĩa được. Thực sự lúc này chẳng muốn nhớ đến bất kỳ ai, bất kỳ người đàn ông nào đã đi qua cuộc đời nàng cả, bởi xét cho cùng, yêu thương hay buông bỏ cũng chỉ là một hành động rất tự nhiên, thuận theo cảm xúc.
Nàng giờ đơn giản, chẳng thiết tha chờ đợi bất cứ điều bất ngờ nào của cuộc sống bởi cái cho đi bao giờ cũng nhẹ nhàng hơn cái nhận lại. Đã bước qua tuổi 35, mọi suy nghĩ đều cần chín chắn, trưởng thành hơn cái trẻ con còn vương trên gương mặt. Đôi mắt không chỉ nhìn thẳng mà cần nhìn sâu, để hiểu, để cảm mọi thứ diễn ra xung quanh mình.
Có người hỏi nàng dễ yêu không? Uh, nàng dễ yêu, dễ rung cảm nhưng yêu lại không dễ. Có những cảm xúc chợt ngang qua nhưng rồi nhận ra, sự rung cảm ấy chẳng phải là tình yêu, thứ tình yêu mà nàng ngưỡng mộ, thứ tình yêu mà nàng có thể dám cay nghiệt với chính bản thân mình để có được, để nuôi nấng và để giữ gìn. Chỉ là khi không còn đủ sức, khi bản thân nàng cảm thấy không còn quan trọng và có ý nghĩa trong đời ai nữa, nàng sẽ buông bỏ, bất kể trái tim nàng vỡ vụn ra sao.
Nàng vẫn có thể hẹn hò ai đó đi cafe, chỉ đôi mắt nàng là xa xăm, là chếnh choáng khi trong nàng, thứ cảm giác trống rỗng luôn tồn tại, mà chẳng người nào có thể lấp đầy được.....Thế nên, nàng cứ lủi thủi với bản ngã của mình trong một thế giới nội tâm đầy sóng, nàng bơ vơ trong những mối quan hệ xã giao, bên lề. Trái tim nàng ngổn ngang, tự hỏi: "Người ta yêu nhau, ngoài sự rung cảm, còn có tình người. Vậy khi buông tay, sẽ còn điều gì ở lại?"

Thứ Tư, 16 tháng 4, 2014

NGÀY NẮNG

Nắng buông trên vai
một mình xuống phố
Biết chiều ở trọ
trong ngày thế gian....

Nắng chi nắng thế
còn đâu dịu dàng
Người đâu vắng thế
nghe lòng hoang mang.

Thì thôi xin rủ
một bờ mi ngoan
cho chiều bớt nặng
tháng năm cơ hàn.

Cứ như là đợi
Một ngày không tên
Cứ như là chết
trên khóe môi mềm.

Một mình xuống phố
Nắng và nắng thôi
Ta ôm vai đợi
Hết mùa đơn côi.

Này, mùa đã cũ
Này, tình đã xa
Này, niềm đã nhớ
Thêm một ngày qua....

Bẻ niềm xót xa
Ta ngồi với gió
Dẫu sao cũng đỡ
Một và bơ vơ.....
TỪ BỎ

Em bắt đầu chán những buổi chiều không anh
bởi em không quen cô đơn lâu đến thế
Giọt nước mắt lặng lẽ
đã bôi kín lên ngày.

Cho em xin một vé đến ngày mai
Vé thương gia, vé hạng nhất
hay chỉ là một chuyến tàu đơn sơ ì ạch
Chỉ cần lăn bánh khỏi chiều nay.

Bởi kỷ niệm trên tay
em sắp vỡ thành nghìn mảnh
Như đóa bồ công anh
bung nở phía chân đồi.

Em đã chán nếm vị mặn trên môi
và tự lau khô mỗi khi trời trở gió
Cái nhìn anh không chịu rời khung cửa
và hơi ấm anh vẫn ủ trên tóc em này.

Em đã kể anh nghe chưa về thứ hạnh phúc đi vay?
Bẽ bàng lắm cái ôm không đủ gọi nồng nàn trên tầng cao lộng gió
Để yêu thương anh, em cất đầy ngăn tủ
mà chìa khóa trên tay, mở sẵn tự bao giờ.

Em chưa kể với anh về ngày hôm qua
đi qua em như thế nào anh nhỉ?
Em đọc ngược tờ báo mỗi sáng chúng mình hay giành nhau phần ý nghĩ
Em đã vẽ buổi chiều bằng cây cọ màu nâu, rất tệ
Bò lê đến cuối ngày để tận hưởng nụ cười đêm.

Cuối cùng thì mặt trời của ngày mới cũng lên
và em không chờ anh gọi thêm lần nữa
Em tự mình mở toang cánh cửa
bước chân lên chuyến tàu
mà người song hành không nhất thiết phải là ANH.
Người ta bảo thế giới này phẳng lắm
Đến tình yêu cũng không thể quá nhiều
Và nỗi nhớ cứ trôi dần như thể
Khuôn mặt cười hềnh hệch bám vào rêu. 

Nên chia tay đâu có gì phải khóc
Cứ hét lên vài tiếng để xoa lòng
Thế giới không nhau đâu cần khó nhọc
Khi mỗi ngày thêm vài kẻ cô đơn.

Thôi nhau ạ, từ nay xin đừng ngỏ
Lời yêu thương chất đống ở hiên nhà
Và nỗi đau xin đừng hồn nhiên khóc
Chưa thôi nôi bấm nút đã nhạt nhoà.

Buổi sáng nay, em thấy trời thẳng đứng
Bên ly cafe nghiêng thế kỷ hẹn hò....

Chủ Nhật, 16 tháng 3, 2014

THƯ GỬI BẠN

Bạn thân mến! 
Tớ cứ đi lang thang, rồi lại gặp mình của ngày hôm qua. Chẳng thể nào thoát ra khỏi cảm giác bức bối này, dẫu tớ đã nhủ với mình hàng ngàn lần là sẽ ổn, sẽ không sao. 

Tớ đã gặp bạn bè, đọc sách, chăm sóc gia đình, chăm sóc bản thân mình, viết lảm nhảm... chỉ mong không còn chút thời gian nào trống để thôi nghĩ ngợi, thôi cảm thấy ngột ngạt đến thế này.
Nhưng chỉ cần một giây thôi, là mọi thứ lại bị xới tung lên, nhức nhối và loang ra khắp cơ thể thứ vi rút tớ không thể gọi thành tên, cứ bào mòn, gặm nhấm từng centimet.

Tớ cứ ngồi hàng giờ trước gương, nhìn khuôn mặt mình ầng ậc nước và tự hỏi, sao có lúc mình lại trở nên đáng thương đến thế này. Sao tớ không thể bình yên với những gì mình đang có? Sao tớ cứ phải tồn tại những suy nghĩ tiêu cực về bản thân khi tớ biết mình không đáng bị như thế?

Lý trí sẽ luôn đúng nếu tớ biết tiết chế cảm xúc của mình để có thể giấu diếm tất cả vào một thế giới riêng, tớ đã cố gắng, rất cố nhưng trái tim tớ cứ một mực đòi phải công bằng với tất cả.

Tớ biết, tớ đã tự đánh mất đi giá trị của mình khi cứ phơi bày cảm xúc, thứ cảm xúc tiêu cực nhất đang lấn át tớ lúc này, để bạn bè nhìn vào, người dè bỉu, người thương hại, người chán ngán, người lặng im.
Tớ có cố tình muốn thế đâu, chỉ là nếu không viết ra, tớ sẽ nổ tung trong mớ suy nghĩ hỗn độn về mọi thứ xung quanh mình.

Chưa bao giờ tớ lại cảm thấy mình khó khăn đến thế khi đối diện với bản thân mình lúc này, nỗi cô đơn dường như muốn nhấn chìm tớ xuống một thế giới nào đó.

Nếu biết kiếp trước mình nợ nần quá nhiều, kiếp này đã không đa đoan chồng chất đến thế, để kiếp sau, kiếp sau nữa, vẫn sẽ khổ vì phải trả nợ nhân duyên thế này.

"Hãy nhìn mọi việc bằng trái tim, mọi mâu thuẫn sẽ tan ra như nước đá"- Osho. Tớ muốn nói với một người điều ấy.

Tớ không ngủ được, mắt cứ ráo hoảnh nhìn vào đêm, tớ ước, giá như lúc này có ai nói với tớ, về điều gì cũng đc, chỉ đừng khuyên bảo, phán xét hay đánh giá tớ. Tớ ít bạn nên muốn đã là bạn thì nên chân thành.

Tớ hâm thật đấy, tớ biết thế nhưng hãy cứ chịu khó đọc hết những gì tớ lảm nhảm nhé, bởi nó cũng chẳng liên quan gì đến ai, nhưng tớ hiểu là tớ vẫn còn có vị trí trong bạn.

Bước sang ngày mới rồi, tớ mong không gặp lại mình của ngày hôm qua nữa, mặc dù lẽ ra tớ nên trân trọng từng giây phút tớ đc sống trong cuộc đời này. Lẽ ra tớ nên vui, lẽ ra tớ nên hạnh phúc, lẽ ra tớ nên bình yên, lẽ ra tớ không nên yếu đuối và đáng ghét như lúc này. Tớ xin lỗi.

Thứ Tư, 12 tháng 3, 2014

Người đàn ông cuối cùng của em ơi
Hãy ngồi đây và khuấy ly cafe đầy sóng
Để em  yên tâm dẫu lòng mình biển động
Dẫu ngày mai lý thuyết tình yêu sẽ không còn.

Người đàn ông ơi, dẫu anh chưa từng hôn
vào nụ cười em trộn lẫn dòng nước mắt
Bởi quá vãng cứ xen vào đời  mặn chát
Đã có ngày nào, trái tim em ngủ yên.

Cuộc đời không hẳn là bệ phóng của niềm tin
Nhưng thời khắc anh đau khi giọt nước mắt trong em òa vỡ
Bàn tay anh nâng niu mối tình em dang dở
Là con đường em, đã nắng cả bầu trời.

Người đàn ông cuối cùng của em ơi!

Thứ Ba, 11 tháng 3, 2014

NẾU MAI MÌNH CHIA TAY... 
Tản văn

Anh này, nếu ngày mai mình chia tay, xin đừng giận em bởi đi qua những đam mê, anh cũng chỉ nghĩ về em như những người đàn bà tầm thường khác mà thôi, sẽ bớt thông minh và kiêu kỳ, sẽ thôi rực rỡ và bí ẩn. Như một ẩn số đã được giải, một cánh cửa đã mở sẵn, và một tấm gas trải giường trắng tinh, thơm mùi comfort.

Anh này, nếu ngày mai mình chia tay, không hẳn là em đã hết yêu, nhưng với em tình yêu bây giờ nhạt nhoà lắm. Em còn không thể định nghĩa được mớ cảm xúc hỗn độn trong em lúc này. Chúng ta cứ hào nhoáng trên thế giới phẳng, dồn nén vào những mỹ từ to tát để nói với nhau nhưng anh thử nhớ lại xem đã bao lâu rồi chúng ta không còn được nghe giọng nói của nhau? Đã bao lâu rồi, anh chưa hề nhìn thấy những vết quầng thâm trên đôi mắt em vì thiếu ngủ?

Anh này, nếu ngày mai mình chia tay, không phải vì chúng ta thiếu niềm tin ở nhau nhưng khi cội rễ tình yêu không bắt nguồn từ sự quan tâm, thấu hiểu và chia sẻ, thì nó cứ muốn bật tung mỗi khi trời nổi gió. Anh đã bao giờ im lặng chỉ để nghe em nói về những tổn thương và va vấp em đã trải qua chưa hay anh chỉ muốn em lúc nào cũng phải tỏ ra hạnh phúc với sự hỏi thăm khi có khi không của anh? Sự thấu hiểu đôi khi không cần phải nói nhưng giữa trùng khơi của cảm xúc, em vẫn chỉ là một người đàn bà yếu đuối thôi anh ạ.

Anh này, nếu mai mình chia tay, đừng cố lao vào những mối quan hệ khác khi lòng anh đang rỗng, cô đơn sẽ chồng lấp bởi cô đơn, anh sẽ không tìm thấy lối ra cho mình đâu.

Anh này, nếu mai mình chia tay, cũng nhẹ nhàng thôi bởi đó chỉ là sự kết thúc cho những buổi chiều em lay lắt với niềm tin, với hy vọng vời xa về sự thuỷ chung trọn vẹn. Chúng ta chẳng dễ yêu nhưng lại dễ dàng gây thương nhớ cho một vài người khác.

Anh này, nếu ngày mai chúng mình chia tay, hãy can đảm nhìn vào mắt em mà nói. Em sẽ dễ dàng buông tay để kịp xoa dịu trái tim mình bớt đau.... 
ĐOẢN KHÚC CHO NGƯỜI

Tay ủ mềm lối Người đi, trong sâu thẳm em dội ngược miền ký ức. Gió ngưng thở bên con chữ ướm đầy mật ngọt. Ủ men say câu tình ái vụng về.

Nhuốm chiều hoang sơ, câu Kinh giáo điều ngỡ mặt phố nằm nghiêng, khỏa xuống chân mây con diều vàng, ngày qua em lâu rồi, và ngày trót không bình yên.

Em kéo mùa đi bằng ký ức ngủ quên, trên cung đàn xập xệ những thanh âm trầy xước. Bước qua Người lâu rồi mà sóng vẫn đập bờ ngây thơ.

Đừng quá vụng dại tin nhau, cũng đừng an nhiên xé chiều lay lắt. Chiếc bình vôi tự mình khô cạn, nắng chiều nào cũng kín mặt hanh hao……

Em đi qua những con phố mồ côi, những con phố chưa hề biết mặc định buồn vui riêng mình. Con phố không ghi nhớ ngày anh yêu em lại phủ kín mưa ngày loang tên sự thật.

Ai bảo nỗi nhớ đảo chiều gây ra mùa tê tái? Ai bảo mắt môi em đong đầy nhụy buồn từ ngàn kiếp không thể tái sinh? Thế nên ngôn từ đội lốt yêu thương ngấm từng cung bậc, ráo hoảnh cuộc về, se lại ngày xưa.

Anh đã nhân bản bao lần câu chữ yêu thương? Để gieo xanh mùa vào những trái tim khờ dại? Kín hở vết xước ngày yêu em, câu thơ lụi tắt đời nhau một đống tro tàn.

Đừng gợi lại trong em niềm đau đã bắt đầu biết gọi tên…..
MÙI ĐAM MÊ

Có một người vừa đi qua đây, có một mùi hương vừa đi qua đây. Mùi hương ấy rất quen mà lạ, mùi hương ấy giống mùi hương của người đàn ông nàng đã từng yêu, cũng nồng nàn và quyến rũ như thế....

Nàng mở cửa bước ra ngoài ban công, thoát khỏi mùi hương vừa mới lướt qua nàng bởi nàng ghét phải nhớ đến anh, ghét phải nhớ mùi trên cơ thể anh...

Không phải người đàn ông nào cũng chú ý đến mùi hương của mình như phụ nữ bởi họ tự tin vào mùi cơ thể của chính mình. Còn anh thì khác, anh luôn đón nàng vào lòng bằng mùi hương rất đặc trưng của mình, nó dìu dịu, nó thoang thoảng, nhưng nó cũng đầy mê hoặc, hấp dẫn đến nỗi chỉ cần ngửi mùi hương ấy thôi, nàng cũng có thể dùi dụi vào ngực anh mà say.

Giống như nàng vậy. Ban đầu anh không thể đoán được mùi nước hoa nàng vẫn hay dùng bởi nó không theo gam chủ đạo nào cả, mỗi lần một mùi khác nhau. Không hẳn là nàng muốn thế bởi nàng tiếc những lọ nước hoa được tặng trong mỗi dịp sinh nhật của một vài người bạn. Họ đâu tỉ mẩn để biết nàng dùng loại gì và cất công tặng đến thế. Thế nên mỗi ngày nàng dùng một mùi khác nhau cho nó..mau hết.

Rồi anh làm nàng phì cười khi trong chuyến đi Pháp, anh mang về cho nàng một tá nước hoa, đủ các màu, các mùi, các loại: Dior, Kenzo, Lancome, Chanel.....Và nàng sẽ sử dụng mỗi loại trong một tuần......Mùi nào cũng có mùi thơm đặc trưng và quyến rũ, cũng đủ sức hút....Rồi cuối cùng, anh bảo, “Anh thik mùi da thịt em nhất” Hì.....

Nàng trung thành với Poem của hãng Lancome từ dạo ấy, cái mùi hương đủ nồng nàn, đủ gợi cảm để anh nhớ đến nàng mỗi khi xa, để anh đắm đuối và khao khát, để có lần anh chỉ ôm nàng vào lòng và nói: “Nếu sau này mình không còn bên nhau, em đừng dùng lại mùi nước hoa này với bất kỳ người đàn ông nào khác nhé. Anh xin đấy....”

Và mùi hương ấy cũng đi qua đời nàng, như kết thúc của một tình yêu. Nàng ném lọ nước hoa vào hộc tủ và khóa chặt, nàng đổi sang dùng Chanel 5 như bất cứ người đàn bà trưởng thành nào.

Giờ đây, chẳng còn người đàn ông nào quan tâm xem mùi của nàng như thế nào, hay chẳng ai quan trọng điều đó, hay là chẳng ai muốn nàng riêng thuộc về, bắt đầu từ mùi hương ấy......
KHÔNG TÊN

Qua nhau một buổi chiều tàn
Xòe tay vớt cái đa mang tận cùng.

Chỉ là sóng chẳng là sông
Chỉ bờ vui ngắn ngược lòng. Thế thôi.

Chiều say, đổ phía ta ngồi
Khói sương, sương khói...nửa vời, lạnh đêm.

Chân trần bứng mặt ngồi xem
Cái đa mang có muộn phiền riêng ta?
Quán cà phê quen thuộc, chỗ ngồi quen thuộc, nụ cười cô gái phục vụ quen thuộc, chỉ có cảm xúc là đan xen nhau bội bạc phía ngày. 

Rỗng phả trên khuôn mặt cười, cứ lơ ngơ bào mòn nắng, tinh tươm, nhàn nhạt.

Biết nghĩ về điều gì cho hết khoảng thời gian rỗi rãi mà lẽ ra mình nên nhắm mắt, ngả lưng ra phía sau ghế để hưởng thụ?

Bước ra quán để tìm Thỏ đang đi lang thang, bắt gặp một khuôn mặt đàn ông thật đẹp sau cặp kính đen, bộ quần áo sang trọng đang ngồi bệt xuống bậc cầu thang hút thuốc. Hình ảnh ấy thật lạ lẫm với mình lúc này.
Anh nheo mắt nhìn mình mỉm cười khi thấy môt người đàn bà trẻ con thướt tha trong chiếc đầm maxi màu đen tỏ vẻ huyền bí.

Giọt cafe loang ướt mặt bàn, rỏ tí tách vào tâm thức của ngày chủ nhật hanh hao.

Trời vẫn nắng, mình vẫn ngồi im bên Thỏ. Sau lưng vẫn là khoảng trống không người vàng ươm nắng.

"Sự mất mát khiến chúng ta trống rỗng_ nhưng hãy học cách không để sự đau khổ đóng lại trái tim và tâm hồn mình"- Pam Brown.
Ngày mà mọi con đường dẫn đến anh đều khoá cửa
Lá rũ ngực có hồn nhiên rụng như thời gian mặc định trên lớp ngày vừa bước qua một mùi hương?
Nếu chẳng phải vì ta không thể làm đau ai thêm một lần nữa
Xin anh cứ cúi mặt mà đi.
 
LỜI NGỎ

Nếu một ngày em không còn viết tên anh nữa, trước từ YÊU
Xin anh đừng đau khổ
Bởi kiêu hãnh đàn ông khiến bao lần anh cố tình chối bỏ
Không đi đến tận cùng định nghĩa của yêu thương. 

Em không chờ anh nữa đâu, phía cuối con đường....
Dẫu tin yêu em không phải là phép thử
Đừng hào phóng buông em với vô vàn nghiệm số
Vịn vào ngày xưa, tự bào chữa cho mình.

Xin buổi chiều đừng vô tư trước bình minh
nếu giữa chúng ta chỉ còn là hố đen sâu thẳm
Khi không ai can đảm
xây cất một cây cầu.

Chúng ta còn tồn tại trên thế giới này được bao lâu
Để cảm thấy tổn thương và mất mát.
Nên từ giây phút này-không-anh- bầu - trời-em- vẫn- hát
Bởi "cuộc đời có bao lâu mà hững hờ"....

Trái tim em đã tắt phím đợi chờ...
riêng anh.
Nếu một ngày nước mắt đủ cầm tay
Em sẽ can đảm chối từ anh lần nữa
Bởi những thứ dễ cho đi có bao giờ làm lòng nhau trăn trở? 
Dấu mở ngoặc trong đời, xin được vắng tên.
Không phải một mình mới thấy cô đơn
Không cần khóc cười mới thấy trái tim mệt mỏi
Ta nói lời yêu khi vẫn thấy lòng có lỗi
Với tình yêu cũ hôm qua. 

Xin anh đừng trách khoảng xa
Để yếu lòng trước nụ cười người đàn bà anh đã từng một thời mê đắm
Ta chẳng cần ẩn dụ nhau bởi lòng em đủ bão giông để biết mình cần câm lặng
Khi đợt sóng trào ngược về phía xa xưa.

Anh đi đi, lòng em dẫu đầy mưa
Cũng sẽ thêm một lần đi qua mùa trăng vỡ
Em không có dũng khí để cô đơn lần nữa
Nên sẽ tự thôi đau.

Về đi anh, khi lời yêu chẳng còn ý nghĩa trong nhau....

Sài gòn bữa nay hanh hao lắm....
MUỘN

Có phải chiều anh muộn
Mà môi em bẽ bàng
Đêm bò lê trên phố
Ướt ngực nhau, ngỡ ngàng. 

Không vì em mà rụng
Chiếc lá vàng cuối thu
Không vì em mà khát
Đôi mắt ấy ơ hờ.

Đã qua rồi chiều ấy
Em trải mùa yêu đương
Hình như ta đã chết
Trên môi nhau bình thường.

Chẳng thể nhìn thấy nhau
Để biết mình còn nhớ
Em quăng vào hơi thở
Một cái tên nát nhàu.

Thôi về đi, về đi
Em thơm mùi hương khác
Em đêm nay bội bạc
Bầy sẻ nâu, sẻ nâu....
ĐỘC THOẠI THÁNG 10

Tặng R - ngày sinh nhật (10-10)

Mình em với nến và hoa
Mình em với một ngã ba. Và buồn.

Quán cafe rỗng. Và đơn
giản tối sẫm một góc suông với chiều.

Tháng Mười nắng đổ về yêu
Ngày anh sinh, mẹ ít nhiều đớn đau.

Còn em khóc chẳng vì đâu
Gạt tim về phía không nhau, tủi hờn.

Em cầm lá ngón quặn cơn
Tái tê vẽ một lối mòn, rồi đi.

Tháng Mười vỡ buổi chia ly
“Xin ta một chén uống vì ta thôi”**.

Hoàng Thanh Trang

** Thơ HL
VỪA QUA EM - MỘT BUỔI CHIỀU
(Cho....)

Thôi em về với mình thôi
Con chim gác nhớ lên môi thì thầm.

Nẻo xưa khuyết một chỗ nằm
Em vẫn thế, dẫu trăm năm hẹn hò.

Này anh, hong cái đợi chờ
Se mùa cũ để bây giờ...em thôi.

Phía em vắng chỗ anh ngồi
Ly cà phê rỗng tự cười. Và tan.

Em trôi về phía ngút ngàn
Nơi anh thở, gió mùa sang. Nhói lòng.

Giữ cho em chút mùa đông
Và môi mắt ấy. Và nồng nàn qua........
XYZ MÙA THU

Hôm qua mưa khỏa thân
Khóc trên đồi cỏ úa
Môi em mềm như lụa
Thắt quanh vườn thiên thai.

Này, cái nhớ mười hai
Vặn đêm thôi trằn trọc
Anh níu bờ gai góc
Trên ngực mùa thanh tân.

Cái rủ rỉ tần ngần
Cái nhựa mầm đang ứa
Đêm động phòng bên cửa
Nụ hôn vừa thôi nôi.

Chỉ còn mùa thu thôi
Chỉ còn em ngồi hát
Nỗi nhớ chiều đi lạc
Vào tim em hẹn hò.....
Có những lúc không tự chủ được bản thân mình khi mọi thứ quá đỗi vô tình với cảm xúc. 
Đã loay hoay bao lần để định nghĩa về những mảnh vỡ trong khoảng rỗng vừa mới lên men. 
Có khi nào ta tự làm đau chính ta bởi sự ngột ngạt đến tê dại thế này không?
Ta không tự chủ được khi cậu bé 8 tuổi nhìn ta và nói: "Cô đẹp quá". Cái khoảnh khắc chớp mắt ấy làm mắt ta hiền.hơn và dịu dàng hơn.
Muốn bàn tay anh nắm thật chặt và nhắn cho ta một cái tin "Em hãy buông lòng và yêu anh".
Thế thôi, đủ để lòng ta không loang ra trong một tối thứ bảy đầy mưa như thế này.
KHÔNG ĐỀ
Nhớ R...

Người ta vẽ những mảng màu rất quen
Trên gương mặt chú hề rạng rỡ
Em nối đêm vào góc buồn muôn thuở
Tô vào đời sân khấu kịch. Màu đen.

Em nằm im trên luống cỏ thơm mềm
Ghé một trăm nụ hôn vào sóng mắt
Đêm đa tình lang chạ vào gương mặt
anh. Một phần tư thế kỷ héo mòn.

Ai trả cho e đêm ấy trăng tròn?
GÓC BUỒN TRÊN PHỐ, MÌNH TÔI.

Tôi ngắm tim mình trên phố
Thấy cơn áp thấp qua đời
Bán mua cái nhìn vội vã
Thả buồn vào chiếc cốc. Rơi.

Tôi vừa ném tim vào phố
Thế là cái khóc bỏ đi
Khôn ngoan vừa thôi, ngốc ạ
Quăng cho chiếc áo nhu mì.

Tôi tháo tim mình khỏi phố
Để ngày bớt ngại đơn côi
Nếu chiều lên cơn trở dạ
Thì đu lên bóng không lời.

Tôi nằm gác tim lên phố
Chán ngày thì đuổi ngày đi
Buồn vân vê đôi mắt cũ
Ướt đời một buổi sân si.

Có một tình yêu đã chết
Rơi vào tôi ấy. Một đêm....
Anh đi rồi nửa mùa hoa bay mất
Cầm trên tay nửa hò hẹn đâu rồi?
 
BẢY NGÀY CHO MÃI MÃI*

Này là em, thẫn thờ như mùa cũ
Khói sương kia đã loang kín chân mày
Anh trầm tư gục trên miền cỏ dại
Mắt môi nồng chật kín một bàn tay.

Này là em, tóc mềm hương như cỏ
Nắng giăng đầy sóng ngực ấy thanh xuân
Anh đổ xô xuống chân mùa thác lũ
Giọt mưa thu rớt em xuống, tần ngần.....
HTT

* Tiểu thuyết của Marc Levy.
Nàng thẫn thờ ra ngoài phía hành lang của tòa nhà nơi nàng đang làm việc. Có chút gì đang đè nặng lên trái tim nàng mỗi lúc nàng nhớ đến anh. Nàng nhìn vô định ra phía xa kia, nơi chỉ có những tòa nhà cao tầng đang thi công dang dở, cũng lem nhem, cũng xù xì và thô kệch như cảm xúc của nàng lúc này vậy.
Nàng cứ tự hỏi nàng đang cần gì cho cuộc đời nàng tươi mới hơn là những giây phút trống hoác trong tâm hồn mình hoặc những cảm xúc xưa cũ, rối bời và lộn xộn đang vơ vẩn trong tâm trí nàng?
Nàng không trả lời được hay đúng hơn là nàng không thể trả lời. Nàng không dám bước ra ngoài cái ngưỡng đã sắp đặt cho một người đàn bà mẫu mực, nàng không muốn bị đánh giá, bị suy xét cả về dư luận và lương tâm.
Thế nhưng cái thế giới chật hẹp mà nàng cố rào công xây dựng lại đang trở thành cái áo quá chật với nàng. Nàng loay hoay tìm cách co cụm lại để phía nào trong cuộc đời nàng cũng kín gió nhưng phía bên kia tâm hồn nàng lại cứ trực chờ toang ra những cảm xúc vốn đã ắp đầy trong trái tim đa cảm của nàng.
Nàng lại một lần nữa phải chối từ những mảnh ghép ít ỏi của một vài người đàn ông hào phóng dành cho nàng, an ủi trái tim nàng bởi nàng thừa hiểu đó cũng chỉ là những cảm xúc dư thừa mà họ kín đáo lấy bớt của gia đình họ mà thôi.
Nàng đủ thông minh và kiêu kỳ để không bao giờ đòi hỏi bất cứ điều gì ở người khác, có khi điều đó trở nên thứ kiêu ngạo thái quá làm tổn thương một ai đó bởi đàn ông thường muốn người phụ nữ của mình nên yếu đuối và đòi hỏi sự che chở hay nói cách khác là họ muốn người phụ nữ họ yêu cần họ. Nàng thì cứ dửng dưng đến cháy lòng khi nàng rất ít nói lời yêu thương bởi với nàng đó là những cảm xúc vô giá mà nàng phải có trách nhiệm để nâng niu và giữ cho riêng mình.
Nàng không còn trẻ, sự trải nghiệm tuổi 30 làm cho nàng đẹp mặn mà hơn, đàn bà hơn trong mỗi ánh nhìn. Nàng không còn cảm thấy hụt hẫng khi ai đó không còn yêu nàng, sẵn sàng buông tay nếu nàng cảm nhận được sự thờ ơ của họ, sẵn sàng từ bỏ nếu điều ấy không thuộc về nàng nhưng cũng có thể giấu kín một tình yêu đến cuối cuộc đời mình. Nàng cứ mâu thuẫn như thế đấy, cứ muốn tình yêu thật đầy, thật đủ nhưng đôi khi lại cố gắng tìm cách chối từ.....bởi biết đâu nàng sẽ đánh mất những giá trị truyền thống nhất trong cuộc đời nàng khi bước ra ngoài thế giới kia. Vậy thôi, cứ để nàng yêu và sống như nàng vốn thế, để những thiếu hụt trong trái tim nàng không làm nhói lòng anh mỗi lúc yêu thương quay về, anh nhé.
Không thể gặp anh ở miền rỗng
Ngón tay thừa vun hạt nhớ nằm co
Đêm nín thở, bước trên ngàn gió lộng
Phía Mặt trời đỏ ối những âu lo.
SG...ngày...tháng...năm....
Anh! sáng nay Sài Gòn bỗng thật dịu dàng, em cảm thấy rất bình yên nhưng dường như sự bình yên ấy làm em cảm thấy mọi cái trở nên tẻ nhạt hơn, ít màu sắc hơn, em bỗng cảm nhận được độ trơ của cảm xúc, nó không còn sự si mê bản năng nữa và khi nhìn vào mắt anh, em cũng chợt nhận ra một màn sương bao phủ lên sự đắm đuối đã từng.
Em hiểu đó là quy luật thôi nhưng vẫn khó chấp nhận được sự khuôn khổ của cảm xúc, nó làm em bối rối và thấy chật hẹp trong trái tim mình.
Em đã từng không muốn chơi FB bởi em thấy mình không hợp với sự giao tiếp trên mạng xã hội này, mọi cái dường như dễ dãi hơn, vội vàng hơn và hời hợt hơn. Chính vì thế mà em không muốn viết, cũng không muốn chia sẻ gì nhiều, em thấy mình lạc lõng, đôi lúc cũng lướt qua bạn bè mà chẳng biết mình nên nói gì. Thế nên anh thấy em lạ lẫm hơn, ít chia sẻ hơn và em bằng lòng với sự lặng lẽ ấy, em tìm một góc nhỏ chỉ để đọc và suy ngẫm bởi biết đâu những gì mình chia sẻ bỗng trở nên dở hơi với rất nhiều người bởi em vốn không quen với sự hời hợt, nửa vời.
Anh, em vẫn nhớ sự chau chuốt của những câu thơ mượt mà, những dòng văn thấm đẫm chất đời, chất người để đôi lúc trong sự đau khổ đến tột cùng, mình có thể tìm được sự chia sẻ, sự an ủi và trên hết là sự đồng cảm thật sự trong trái tim mình, để có đôi khi em như muốn tan chảy giữa dòng cảm xúc ấy.
Em vẫn thèm có đôi lúc được viết, được chia sẻ thật nhiều với những bạn bè của mình, để khi buồn em có thể khóc, khi vui em có thể cười chứ không thấy mình nhạt thếch như bây giờ.....
Em vẫn duy trì FB như một cách để liên lạc với bạn bè, với anh...và em luôn muốn mình lúc nào cũng thật dịu dàng, ngọt ngào với riêng anh thôi, anh nhé......
LÃNG ĐÃNG VỚI NÀNG THƠ...

Anh nhìn nàng, đôi mắt nàng luôn thế, u uẩn và ướt át, dẫu cũng có lúc nó ánh lên nhìn anh tinh nghịch. Anh thích nàng, đơn giản là nàng chẳng giống với bất kỳ người đàn bà nào anh đã từng gặp.

Trong nàng là cả một mớ hỗn độn những cảm xúc mà anh không thể nào tìm được lối ra. Đã đôi lần, anh tưởng mình đã thực sự có được nàng, nguyên vẹn và hồn nhiên, ấy là lúc nàng tựa người vào anh trong một quán cà phê trầm mặc. Nàng mượn tạm bờ vai anh khi nàng quá mệt mỏi, lúc ấy tưởng như nàng đã lôi hết ruột gan mình để khóc, để kể lể, để được vỗ về. Tim anh như xát muối, bản năng muốn che chở cho nàng trong anh trỗi dậy mạnh mẽ hơn lúc nào hết. Những giọt nước mặt mặn mòi rơi ướt vai anh. Anh nhẹ nhàng ôm nàng, im lặng để nàng ngủ, dẫu chỉ vài phút thôi. Đối với anh, thế là hạnh phúc rồi.

Trong nàng luôn là những tính cách trái ngược nhau, dịu dàng đấy thôi nhưng cũng mạnh mẽ, kiên cường để chịu đựng những nối đau không tả được bằng lời. Đôi khi nàng dỗi hờn như con trẻ rồi lại đằm thắm đúng nghĩa đàn bà. Nàng hiện đại trong cách nghĩ, cách yêu, cách ăn mặc những lại cổ lỗ trong giới hạn quan hệ con người.

Giá mà nàng cho anh cơ hội được bóc tách nàng, từng mảng sáng – tối trong tâm hồn nàng để anh có thể hiểu được nàng đang nghĩ gì, đang muốn gì, đang cần gì, như thế tim anh đỡ mệt khi phải lần mò trong ngõ tối tâm hồn nàng để tìm ra cách làm nàng vui.

Đôi lúc anh cứ tự hỏi, anh có yêu nàng không?

Có, anh yêu nàng bởi ở bên nàng, anh tràn đầy năng lượng, tràn đầy sức sống. Anh có thể nói thao thao với nàng về những dự định, những kế hoạch, kể cho nàng nghe những thành công của mình và chỉ cần nàng nhướng mày lên và nhoẻn cười: Chúc mừng anh.

Ở bên nàng, anh có thể yên tâm tháo gỡ những chiếc mặt nạ anh vẫn mang với đời bởi nàng chẳng bao giờ phán xét anh làm dở, anh chưa đúng.
Ở bên nàng, anh bi bô như đứa trẻ, vòi vĩnh nàng những lời yêu thương mà nàng là kẻ hà tiện nhất trên đời.

Ở bên nàng, anh không phải gồng mình lên để mạnh mẽ, để kiên cường, để gai góc, để hoàn hảo trong mắt người khác.

Ở bên nàng, anh thấy bình yên, muốn gạt bỏ hết sân si ở đời để hòa nhịp với cỏ cây, với những lãng đãng trong tâm hồn nàng, để thấy rằng, anh cũng biết yêu cái đẹp vốn xa xỉ trong đời thường.

Anh nhớ nàng, anh run lên khi nghe tiếng nàng trong điện thoại. Anh vui khi nàng cười, anh thấp thỏm, lo âu khi giọng nàng chùng xuống. Anh cố gắng tiết chế nỗi nhớ nàng vì anh còn nhiều thứ phải lo, phải nghĩ, phải đối diện nhưng anh nhớ nàng phát điên mỗi lúc trời mưa. Bởi với anh, những cơn mưa luôn gắn kỷ niệm với nàng, rằng nàng đã mang người đàn ông trong anh trở về tuổi 20 sôi nổi, đầy đam mê. Và cũng bởi đôi mắt nàng lúc nào cũng như màn sương chực khóc, lúc nào cũng có thể rơi vào đời anh, ướt sũng.

Anh cũng biết buồn khi đọc những gì nàng viết bởi hình ảnh người đàn ông trong nàng không phải là anh. Những cảm nghĩ đôi khi rơi tõm xuống cái hố sâu thẳm trong phần con người, ấy là sự hờn ghen. Anh cũng biết đau khi trái tim nàng không hướng về anh mà là người đàn ông khác, người đàn ông không rõ hình thù, xa lắc xa lơ, người đàn ông ấy làm tim nàng thổn thức, cũng có khi làm tim nàng đau. Anh biết thế và đã có lúc, anh muốn xé toang hình ảnh nàng ra khỏi cuộc đời mình để anh trở lại với những va vấp, tẻ nhạt đời thường nhưng rồi anh không làm được. Nàng cứ thế ngự trị trong anh không cách gì chối bỏ, như một phần cuộc đời anh, dẫu không đúng chỗ.

Nàng cứ như mây, như gió không dễ gì nắm bắt được. Anh buộc phải tìm cách để yêu nàng theo cách riêng của mình, không trói buộc nàng, không ngăn cản cảm xúc của nàng bởi anh sẽ không yêu nàng nếu nàng trở thành một con người khác. Anh từng nói với nàng “ Em sẽ chẳng bao giờ thân được với người phụ nữ nào đâu, bởi đàn ông có thể thích ở bên em nhưng phụ nữ thì không. Không phải lỗi do em nên em đừng cố tìm cách để thay đổi, nếu không em sẽ chẳng còn là em đâu”. Đấy, thế thì anh sẽ để nàng thở trong bầu không khí của riêng nàng, của những lãng đãng làm tâm hồn nàng nhạy cảm, tinh tế và sâu sắc hơn.

Nhưng đôi khi anh vẫn muốn, trong lúc vu vơ nào đấy, nàng gửi nhầm cho anh một tin nhắn “Em nhớ anh”, nhưng cố tình đừng cho anh biết, anh sẽ cảm ơn nàng lắm đấy.

Cuộc đời thật có những thứ không giải thích nổi. Anh giờ đã có mọi thứ để hài lòng, để không có gì phải mơ ước nữa. Vậy mà vẫn bị xói mòn trái tim bởi nàng, người đàn bà dịu dàng đến ma mị cứ hồn nhiên bước vào đời anh.

Giá mà nàng cứ vòi vĩnh anh về tiền bạc, anh sẽ có cớ để quên nàng, giá mà nàng đòi anh phải dành nhiều thời gian cho nàng, anh sẽ lấy cớ để trốn ra khỏi cuộc đời nàng…Nhưng nàng không vòi vĩnh, cũng chẳng đòi hỏi…thậm chí nàng còn dửng dưng đến vô tình.

Vì anh yêu nàng, đến mức độ nào thì anh không định lượng được nhưng anh sẽ luôn bên nàng bởi anh sợ nếu không có anh, nàng sẽ chẳng có bờ vai nào lúc đau khổ, nàng sẽ không có cơ hội khóc như con nít trước mặt anh, và sẽ chẳng ai cầm bàn tay nàng đứng dậy để bước tiếp.

Có ai vỗ bộp vào vai anh “Anh mơ gì à? Trông ngố không thể tả. Muộn rồi, về đi không kẹt xe bi giờ”. Đấy, nàng đôi khi trẻ con thế thì bảo không yêu sao được.

Trời ạ. Tr ơi, anh ghét emmmmmmmmmm!

CẢM THỨC ĐẦU ĐÔNG


Vỗ về cái nắng vàng hanh
Choài ra cơn nhớ nửa xanh nửa vàng.....

Nàng chống tay lên cằm, uể oải khuấy ly café sữa leng keng. Bản nhạc không lời dìu dặt gợn lên cảm xúc làm nàng như muốn tan ra. Lúc này đây, ước gì nàng được cuộn tròn bên anh, để thủ thỉ và rúc vào vòm ngực rộng rãi ấy để thở, để nghe tim mình hát. 

Nàng kiêu kỳ giấu nhẹm nỗi cô đơn vào ánh mắt. Nàng sợ khi ai đó phát hiện ra nàng cô đơn, bởi nàng quá tự trọng để mong muốn sự tội nghiệp của ai đó. Mà tâm hồn nàng lại rất dễ cô đơn. Có khi vừa rời xa anh đấy thôi, nàng đã thấy cô đơn ngập kín lòng. Có khi ngồi bên anh đấy thôi, nàng vẫn thấy cô đơn khi anh triền miên trong các cuộc gọi, khi anh kể với nàng về cuộc gặp với một người phụ nữ nào đó. Sự hờn ghen cũng làm nàng cho phép mình cô đơn trong giây lát. Nàng thấy mình chìm ngỉm trong mớ cảm xúc hỗn độn này. 

Nàng không cố giấu tình yêu với anh. Nó lan trong nàng từng giây, từng phút, từng ý nghĩ. Nó trải dài trên những con chữ vô tri nhưng lại đầy cảm xúc, nỗi nhớ vương đầy trên bàn phím, giăng cả vào FB này. 

Sài Gòn những ngày này đầy mưa. Mưa ngấm vào đất những nặng trĩu của mùa, mưa ngấm vào nàng những nỗi đau không thể tả bằng lời. 

Nàng đã cố tình không mặc áo mưa, cố tình ngửa mặt lên để đón nhận những phủ phê trên khuôn mặt mình. Sao nàng phải trốn tránh, sao nàng phải co mình trong chiếc áo mưa chật chội ấy, để làm gì anh nhỉ khi mưa vẫn liên tiếp quất vào nàng những bộn bề?

Nàng đi qua con đường quen thuộc với những cảm xúc không hề mới, những cảm xúc vội vàng, thờ ơ, không day dứt, không nồng nàn. Mưa không đủ mạnh để làm nàng tan ra nhưng cũng đã xói mòn trong nàng vết thương chưa bao giờ se miệng. 

Nàng gõ lên bàn phím, câu chữ co ro bất lực nhìn nàng tội nghiệp. Vì sao trong cả ngàn vạn khuôn mặt kia, nàng vẫn không thể thoát ra khỏi ánh mắt ấy, để đâu đâu cũng nhân bản nụ cười anh….

Trong buổi chiều ngỗ nghịch 
em đan tay vào suối tóc
không để cô đơn
đè sấp trái tim mình.
TRẮNG MƯA TAN VỚI EM - VÀ..... 

Không phải cuộc chia ly nào cũng đong đầy nước mắt
dẫu với em nước mắt quá dư thừa. 
Không phải khoảng lặng nào cũng chất đầy dự cảm
dẫu với em dự cảm buồn như mưa. 

Anh biết đấy, trong lúc mình đi tìm định nghĩa về thứ cảm xúc đã choáng ngợp nhau trong hai tư tiếng đồng hồ
Em đã biết mình không thể nắm được thứ mình chưa bao giờ có được
Như bình minh
như hoàng hôn
Như chiều, như đêm
như nỗi buồn
anh xoãi rộng
Bàn tay em thì rỗng
và môi em thì ngoan.

Em chẳng thể gọi về cho anh mảng diệu vợi ngày xưa
Đành lén đặt lên tim anh
một chiếc hôn
một giận hờn
một nuối tiếc.

Phía em, mưa bạc đoạn chiều.
Thôi anh.
ĐÊM CUỐI

Anh có thể ở lại với em hết đêm nay không? 
Lau cho em giọt nước mắt vừa rơi trên vai anh - lần cuối
Ngắm lần nữa thôi chiếc váy em còn mới
thơm mùi hoa oải hương. 

Em có thể ngủ ngoan trong vòng tay anh lần nữa, được không?
Để thôi âu lo mảnh trăng xanh xao ngồi im trên cỏ
Nhắm mắt không nghe tiếng leng keng của trái tim mình vỡ
găm đầy môi anh.

Đừng tiếc em làm gì,
lần cuối được yêu anh
Ghì chặt những đớn đau vào nụ cười em mặn nhạt
Suối tóc đổ ngực trần anh - và khóc
cho ngày xưa cũ riêng em.

Chỉ cần anh của một đêm
Để kết thúc những chiều đi qua nhau
mà không thể hình dung ra con đường ngày mai mình bước tiếp
Nỗi đau có lịch thiệp
cũng xin chia mùa em hơn.

Lần cuối, xin hãy hôn em dịu dàng bên thảm cỏ
nghe mưa trổ đầy sóng mắt
được không anh?
ANH CHẠM EM VỚI MÙA ĐÔNG

Anh hãy giấu em vào đâu đó
giữa ngực anh
giữa đời anh
nơi mùa thu em nở vàng hoa cúc
nơi mùa đông anh lặng lẽ dưới môi chiều.

Anh ạ, chúng ta đã đi qua bao nhiêu mùa yêu
mà mắt em vẫn xanh ngời như cỏ
Mưa bôi đãi thời gian chần chừ lời hứa
cho nụ cười xanh xao.

Anh ạ, bây giờ nơi em chẳng có mùa đông
để tuyết rơi đầy ngực
Chỉ nắng
chỉ gió
và cô đơn em
buông chầm chậm lên ngày.

Khoảng trống cuối cùng chẳng đủ làm em say
Khi anh không khoá trái tim mình trước câu thơ em vụng dại
Ta buông vào đời nhau sự kiêu căng từng trải
Để đôi môi anh mỏi
và ánh nhìn em đau.

Không cần lý giải hạnh phúc vì đâu
Bởi sớm mai vẫn bò lan trên bức tường rong rêu em ngày cũ
Bởi anh đã cầm mùa đông em lâu đến thế
Bởi ta tìm thấy nhau nơi ánh mắt ngã ba đường.

Anh cầm hộ em lần nữa, mùi hương
Để sóng mắt rưng rưng trước nụ cười anh dịu dàng như con trẻ
Để có thể cuộn vào lòng nhau nỗi tủi hờn ngạo nghễ
Dẫu giọt nước trên tay em lăn kín cả khuông đời.

Anh này, nơi em ở chẳng có mùa đông rơi
Anh này, nơi em ở chiều nay mây ngừng trôi
thu lại quỹ thời gian ít ỏi
một đời em chờ đợi
trên khung cửa hẹn hò.

Ôm em nào, cho phố bớt bơ vơ
như em
như cỏ
như nồng nàn....
như đêm....
Anh có thể đợi em không
lần nữa nói từ YÊU? 
Sau những giọt nước mắt tan trên tay, sự thật
Sau những bản tình ca mình từng đánh mất
Em chỉ còn đơn giản một trái tim. 

Anh có thể đợi em không, sau giây phút lặng im?
Là người đàn bà vẽ lên chiều ánh nhìn thảng thốt
Bởi những đớn đau cứ ùa về bất chợt
Cho ngày xưa cũ riêng mang.

Anh có thể đợi em không
bàn tay níu muộn màng?
Tia nắng hắt hiu nhuộm chiều dang dở
Góc khuất từng đêm thi nhau kể lể
Về em, người đàn bà đứng giữa buổi chiều
mà say.

Anh có thể đợi em không
dẫu chỉ đêm nay?

Anh có thể đợi em?

Anh có thể đợi em?
Chẳng còn gì đáng giá 
nếu giữa chúng mình chỉ tồn tại
nụ cười nhau bạc thếch
phủ lên ngày
phải không anh?
BƠ VƠ

Con Dế bơ bơ ngồi hát
Thả rưng rưng nhớ lên đồi
Mưa nhẩn nha cơn bội bạc
Khóc ròng ly rượu suông bôi. 

Em mong trái tim mình hát
Dẫu là câu hát chia ly
Bởi tìm đâu mùa ân ái
Để ta chết đắm nhau vì...

Thì thôi những ngày rất vắng
Em đổ tội vì nắng mưa
Để chiều nay ta, im lặng
Tiễn đưa nhau khỏi dại khờ.

Mong manh một làn tóc rối
Mắt ướt lạnh bờ môi cong
Em về nằm trên sương khói
Vừa tan khoảng nhớ bên lòng.

Anh đừng đợi nữa, được không?
Bởi chiều bơ vơ quá độ
Bởi chiều
và em
bớt nhớ
Câu đồng dao ngày anh đi...
Em run rẩy ngàn lần trước câu thơ anh 
Năm tháng đổ dồn lên ngực bời bời nỗi nhớ
Em găm vào hoàng hôn đôi môi chiều dang dở
Anh còn yêu em khi dưới chân mình là thành phố cô đơn?

Chưa một lần quay lưng với anh, dẫu trong em chất ngất giận hờn
Sự im lặng bào mòn thứ vitamin em cố tình phòng ngừa cho những ngày đầy sóng
Anh bận lòng không khi câu thơ anh cố tình chạm vào khoảng trời em trống rỗng
Em phải làm gì với cơn tê tái lòng
ngày không anh?
TÌM

Em lặn lội tìm anh
qua hàng ngàn ngã tư đèn xanh đèn đỏ
Môi em khô vạn ngày trở gió
Khối ngôn từ xếp đủ một giang sơn. 

Bao nhiêu người đàn ông đi qua em liếc mắt, giận hờn
Bởi những chiếc mặt nạ tự rơi sau lời yêu đắm đuối
Cũng chỉ thế thôi anh ạ, thời nay ai yêu không giả dối
Thêm một người tình - thú vị, đắm say.

Em đã quá già để dùng định nghĩa thơ ngây
Nhưng mỗi lần yêu em vẫn khờ khạo như lần đầu, bởi lẽ
Thứ hooc môn tình yêu sản sinh từ em rất trẻ
Khi thôi hoá trang mình, họ cũng chỉ là những người đàn ông ích kỷ mà thôi.

Một phần ba thế kỷ đi qua em bằng thứ ánh sáng mồ côi
Không thể hồi sinh những buổi chiều vấp ngã
Kết thúc những nụ hôn em phải trả giá
bằng một dặm dài chia ly.

Em có được gặp anh không - người đàn ông hiếm khi
gặp trên hành trình yêu ngày lộng gió
Anh có đợi em không sau tháng năm dang dở?
Tha em về tổ bằng đôi hài ngàn dặm, phía thiên đường?
THÁNG BA

Em sẽ không bao giờ thử
kiếm tìm giấc mơ đã cũ
Cuộc đời như men tình cất dở
vào đáy ngực sâu. 

Nắng trườn lên cơn sốt trong nhau
Phố dửng dưng nụ cười tháng Ba rất nhạt
Những ụ tim bên đường cố giấu điều khao khát
Buổi chiều thay áo giữa mùa xuân.

Tháng Ba rót ly rượu tần ngần
nên vốn dĩ cuộc say nào cũng không trọn vẹn
Cái nhấp môi đầu tiên trong đêm đầy dâng hiến
Sẽ sàng.

Tháng Ba cất nốt nhạc đa mang
xông xênh vùi giấc mơ đã cũ
Em không quay lại đâu, dẫu tay anh đầy lửa
đốt tàn tro diệu vợi đã từng.

Tháng Ba, em một mình giữa phố
dẫu đoạn chờ rưng rưng....

Anh một mình đuổi gió
giấu đa tình vời vợi
ngày không em.
Em không đợi anh đâu
dưới bầu trời hôm qua đã chết
Lối ta qua em rào xây mải miết
bức tường bằng đá xanh xao. 

Em không đợi anh đâu
khi ý nghĩ đầu tiên không phải em nghĩ về nụ hôn với anh trên thảm cỏ
Trái tim bình thường lộng gió
hồn nhiên đau.

Em không đợi anh đâu
khi người đàn ông đắm say trong em đã chết
Em vội vàng lau dấu vết thời gian trên khuông đời mênh mang dấu hỏi, bên tháng năm cùng kiệt
Liệu có thể nhìn nhau giây phút cuối cùng?
Đêm qua mưa ngủ trên cao
Đêm nay thả xuống một ao nước buồn. 

Nằm nghe cái nhớ chạy rông
Quanh bờ vai, chảy một dòng nhựa đau. 

Ngủ đi, dẫu có nát nhàu
Bông hoa cũng đã từ lâu, thấm buồn.

Nhọc nhằn cái buổi mang chôn
Dăm ba mối, yêu, giận, hờn, và ghen.

Ngủ đi, dẫu chỉ một đêm
Cỏ hoa sẽ phủ, ngát miền ái ân.