My music

Thứ Hai, 13 tháng 10, 2014

Khoảng trống anh để lại
Rách toang cả trời chiều
Em cứ gầy như lá
Đếm từng ngày được yêu.
Phố đêm qua ngủ gục
Giữa đôi bàn tay thon
Em nhặt từng tiếng nấc
Ra khỏi nhau, tủi hờn.
Mùa thu anh đã gãy
Trên đỉnh đồi thanh tân
Mùa thu em cũng úa
Trên vai nhau, nhọc nhằn .
Em cứ xanh và mịn
Cứ nhức mùa yêu đương
Anh mang chiều câm nín
Phủ trắng cả thiên đường.
Mưa cứ buông, cứ mỏi
Vạt nhớ ngày xa xôi
Biết đâu ngàn năm đợi
Biết đâu ngàn năm trôi.....
Thôi anh ạ, trái tim này hẹp lắm
Cố rất nhiều cũng chẳng thể chia thêm
Anh mang nhớ đổ vào chiều xanh thẳm
Đừng hôn em bằng đôi mắt quá hiền.
Thôi anh ạ, em chẳng thể yêu thêm
Khi đã trải lên ngực mình đau
đớn
Nước mắt khô trên nóc mùa quên lãng
Anh về đi, dẫu ký ức hẹp hòi.
Nuối tiếc làm gì bàn tay mỏi vừa rơi
Cái ôm xiết chẳng thể nồng nàn cháy
Mùa thu ngủ trên lưng chiều thứ bảy
Rắc nhớ quên vàng khung cửa hẹn hò.
Tháng Tám khoác lên mình chiếc áo bơ vơ
Chiều cẩm thạch chất đầy giông bão
Anh về đi, đừng kiếm tìm hư ảo
Vầng trăng suông ngã phía em ngồi..

Thứ Năm, 2 tháng 10, 2014

Nàng ngồi im trước màn hình, trong nàng là mớ hỗn độn của cảm xúc không cắt nghĩa được. Thực sự lúc này chẳng muốn nhớ đến bất kỳ ai, bất kỳ người đàn ông nào đã đi qua cuộc đời nàng cả, bởi xét cho cùng, yêu thương hay buông bỏ cũng chỉ là một hành động rất tự nhiên, thuận theo cảm xúc.
Nàng giờ đơn giản, chẳng thiết tha chờ đợi bất cứ điều bất ngờ nào của cuộc sống bởi cái cho đi bao giờ cũng nhẹ nhàng hơn cái nhận lại. Đã bước qua tuổi 35, mọi suy nghĩ đều cần chín chắn, trưởng thành hơn cái trẻ con còn vương trên gương mặt. Đôi mắt không chỉ nhìn thẳng mà cần nhìn sâu, để hiểu, để cảm mọi thứ diễn ra xung quanh mình.
Có người hỏi nàng dễ yêu không? Uh, nàng dễ yêu, dễ rung cảm nhưng yêu lại không dễ. Có những cảm xúc chợt ngang qua nhưng rồi nhận ra, sự rung cảm ấy chẳng phải là tình yêu, thứ tình yêu mà nàng ngưỡng mộ, thứ tình yêu mà nàng có thể dám cay nghiệt với chính bản thân mình để có được, để nuôi nấng và để giữ gìn. Chỉ là khi không còn đủ sức, khi bản thân nàng cảm thấy không còn quan trọng và có ý nghĩa trong đời ai nữa, nàng sẽ buông bỏ, bất kể trái tim nàng vỡ vụn ra sao.
Nàng vẫn có thể hẹn hò ai đó đi cafe, chỉ đôi mắt nàng là xa xăm, là chếnh choáng khi trong nàng, thứ cảm giác trống rỗng luôn tồn tại, mà chẳng người nào có thể lấp đầy được.....Thế nên, nàng cứ lủi thủi với bản ngã của mình trong một thế giới nội tâm đầy sóng, nàng bơ vơ trong những mối quan hệ xã giao, bên lề. Trái tim nàng ngổn ngang, tự hỏi: "Người ta yêu nhau, ngoài sự rung cảm, còn có tình người. Vậy khi buông tay, sẽ còn điều gì ở lại?"