Bài thơ cũ đã làm Trang khóc rất nhiều khi vô tình đọc lại. Ở nơi xa ấy, ai đó có biết những ngày này, SG đầy sóng không nhỉ?
Ngày em ngược dòng sông trôi ngang mùa
Con mắt thức mở choàng lên ngực phố
Cơn co thắt của chiều
Rụng trắng bờ mi.
Con mắt thức mở choàng lên ngực phố
Cơn co thắt của chiều
Rụng trắng bờ mi.
Em, thôi khát về những sóng mắt cơ cực
ngàn năm còn sám hối
Tung tẩy môi son
hất tiếng nấc trượt mình vào con đường
lát thảm quá khứ đời nhau.
ngàn năm còn sám hối
Tung tẩy môi son
hất tiếng nấc trượt mình vào con đường
lát thảm quá khứ đời nhau.
Anh, thôi lướt trên ngõ hẹp đồng bằng
đang chia mùa nức nở
Nụ hôn rát lòng
Đeo khoen chiều trống rỗng
Dòng sông mủi lòng đứng hát giữa ngày rơi.
đang chia mùa nức nở
Nụ hôn rát lòng
Đeo khoen chiều trống rỗng
Dòng sông mủi lòng đứng hát giữa ngày rơi.
Có choán hết được lòng nhau
Khi con đường tắc nghẹn nơi ta không một lần hò hẹn
Cố tình không đan lát những hạt mưa cuối ngày
bào mòn phút giây em ngước mặt lên hỉ hả trái tim mình.
Khi con đường tắc nghẹn nơi ta không một lần hò hẹn
Cố tình không đan lát những hạt mưa cuối ngày
bào mòn phút giây em ngước mặt lên hỉ hả trái tim mình.
Phố lách muộn màng thăm thẳm vào tâm đường trú ngụ
Bợt những nụ cười đang thắc thỏm
không thật thà
Về ngày hôm qua.
Bợt những nụ cười đang thắc thỏm
không thật thà
Về ngày hôm qua.
Em, không còn yêu cánh đồng anh giáp hạt
thổi bung những ráng chiều úa tàn
Phe phẩy lúc hòang hôn
Bàn tay trốn tìm
Thong thả đuổi cánh diều trơ trụi những phù du.
thổi bung những ráng chiều úa tàn
Phe phẩy lúc hòang hôn
Bàn tay trốn tìm
Thong thả đuổi cánh diều trơ trụi những phù du.
Vết chân buồn ẩn ức
loang cái giật mình giữa mềm mại em
Tóc mai giật những chiều sóng đổ
Cơ hồ anh thắt bóng đời mình
loang cái giật mình giữa mềm mại em
Tóc mai giật những chiều sóng đổ
Cơ hồ anh thắt bóng đời mình
Sầm sập những ảo giác
Phủi bụi mình năm tháng hóa sao khuya
Anh - cố lát trường ca về một loài cỏ dại
Em - nằng nặc ngủ vùi khóc vụn đam mê
Phủi bụi mình năm tháng hóa sao khuya
Anh - cố lát trường ca về một loài cỏ dại
Em - nằng nặc ngủ vùi khóc vụn đam mê
Nhưng, trời ạ!
Dẫu cố đốt hết những màu hoa dại dột
Em, vẫn không ngừng khao khát
Về những buổi chiều đầy gió
Dẫu cố đốt hết những màu hoa dại dột
Em, vẫn không ngừng khao khát
Về những buổi chiều đầy gió
lộng tim mình
trong những ngày
ta vội vã qua nhau.....
giật mình giữa mềm mại em Tóc mai
giật những chiều sóng đổ Cơ hồ
anh thắt bóng đời mình
Sầm sập những ảo gi..
giật mình giữa mềm mại em Tóc mai
giật những chiều sóng đổ Cơ hồ
anh thắt bóng đời mình
Sầm sập những ảo giác Phủi bụi mình
năm tháng hóa sao khuya Anh - cố lát trường ca về một loài cỏ dại Em - nằng nặc ngủ vùi khóc vụn đam
mê
Nhưng, trời ạ! Dẫu cố đốt hết những
màu hoa dại dột Em, vẫn không ngừng khao khát Về những buổi chiều đầy gió
lộng tim mình
trong những ngày
ta vội vã qua nhau..... Tôi đã thấy quen lắm ! Cảm giác cô gái trong thơ muốn được hiến sinh tận cũng cho tình yêu ,cho những khao khát tận cùng đam mê ! Và bạn làm tôi nhớ đến con Thiêu thân ! Trong tình yêu cũng như trong cuộc sống con
người ta hay do dự ,hoài nghi .... Nhưng anh rất thích cô gái trong
bài thơ nào đó anh không nhớ tên nhưng cô ấy ví mình giống như que diêm
kia cháy tận cùng trái tim diêm sinh bé nhỏ cho tình yêu mà không hề hối
tiếc ...Hay em có biết con thiêu thân kia không .....? Đời Thiêu thân
ngắn lắm ,từ lúc sinh ra nó cứ bay đi tìm có đống lửa nào đấy để lao vào
chết ,nhưng ở thành phố không có lửa nó nhìn thấy có ánh sáng hắt ra từ
sau cửa kính ,tuy là ánh điện ,nhưng nó vẫn lao đầu vào cửa kính chết
một cách mãn nguyện ....Cả đời thiêu thân chỉ bay đi tím ánh sáng để
chết ! không khi nào nghi ngờ gì cả !!!
còn những điều gì gì đấy để Gió cuốn đi di HTT à
chúc HTT mau khỏe nhé
Bạn tui......
Chỉ xin
Làm người khất thực
Suốt cuộc đời gom nhặt tình yêu
Dẫu ngàn chiều
Ta
Không còn nhau nữa
Vẫn
Xin tình
Từng góc phố xa xưa
Em vẫn còn
Căng ngực phố
Cơn đê mê
Còn ngây dại đêm dài
Gió vờn
Hoa
Bay trong gió
Dẫu ngàn chiều
Ta
Vẫn gió vẫn hoa
..........
Trang đừng chấp nhé. Chúc Trang và mẹ DoanBinh bình yên và nóng áp giữa mùa hạ.
năm tháng hóa sao khuya Anh - cố lát trường ca về một loài cỏ dại Em - nằng nặc ngủ vùi khóc vụn đam
mê Câu này nghe hay quá HTT à! Muốn có vần thơ họa tiếp nối quá mà khó thật! Bởi HTT kết kỹ quá mất rồi: Em, vẫn không ngừng khao khát Về những buổi chiều đầy gió
lộng tim mình
trong những ngày
ta vội vã qua nhau..... Cuối tuần đầy ắp niềm vui và hy vọng nhé HTT!
Sài Gòn mua này sóng ở đáy tim à HTT?
là do em bất ổn chị ạ!
em đang tìm đến sự "tĩnh" mà không để mình vô cảm.
em xóa hết những đau buồn trong blog của em rồi... xóa vĩnh viễn...
em vẫn thăm chị và mọi người thường xuyên...
Cảm ơn Hoàng Thanh Trang về những vần thơ không dễ để cảm nhận, nhưng khi đã "cảm" rồi thì khó mà "nhận" được ra mình!
Rất vui nếu được làm quen với Trang!
Con mắt thức mở choàng lên ngực phố
Mãi mê ngắm mãi mê nhìn
và em... khất thực ở nơi mô ?
Như là những lời
nói rời rạc vậy mà bạn kết dính trơn tru để trở thành thơ, nhiều bài của bạn
tôi rất thích. Cám ơn nhà thơ Hoàng Thanh Trang.
“Vết chân buồn ẩn
ức
loang cái
giật mình giữa mềm mại em
Tóc mai giật những
chiều sóng đổ
Cơ hồ anh thắt
bóng đời mình”
...EM !
Dẫu cố đốt hết những màu hoa dại dột Anh, không thể ngừng khao khát
Về buổi chiều nơi góc phố
Rộn tim mình
Trong một ngày
Ta vội vã gặp nhau.....
Hù hú hu!