R gửi em!
Chiều thứ Bảy. Mưa. Mưa dường như báo trước, dường như đột ngột. Cơn nóng cuối ngày chưa đuối hẳn, giờ gió và nước đổ về, không gian mát lạnh, giải cứu Thành phố khỏi một chiều khô khan, khói bụi.Căn nhà vắng lặng. Những người trong gia đình không để lỡ dịp cuối tuần đã đưa nhau đi picnic, để em ở lại với đống sách vở, tài liệu, chuẩn bị cho cuộc thi ngày mai.Vài sợi gió cuốn mưa lọt qua cửa sổ, rắc cái lạnh đột ngột vào phòng, khiến em chợt nhận ra sự cô đơn. Em đi về phía mưa, mảnh mai trong váy đầm huyết dụ. Ngoài kia những tán cây xoã xuống, xanh mướt, yếu đuối, đẹp mong manh như em. Mưa từ cao thẳm lao xuống, vạch những đường xiên. Gió từ vô tận thổi tới vô tận, dệt một không gian mênh mang, làm em nhỏ bé vô cùng. Từng hạt mưa gõ vào tấm kính, nhẹ mà kiên quyết dứt em khỏi lũ giấy tờ. Em rùng mình lùi lại, ngồi bó gối, kéo tà váy trùm kín chân, nhỏ như một củ khoai, lọt thỏm trên chiếc sofa màu nghệ sẫm. Củ khoai tựa cằm lên đầu gối, đôi mắt mở to, hút chìm vô thức vào khoảng xa.
Anh thấy em rất rõ, như từ góc nhìn của những hạt mưa đang đậu trên tấm kính của sổ kia. Rất gần, dẫu em vẫn đang nghĩ anh ở rất xa, rất xa, tận cuối trời. Với em bây giờ chỉ có những giọt nước mắt lăn chầm chậm trên gò má là có thực. Chỉ có nỗi nhớ khôn nguôi không thể lau chùi bằng công văn, sách vở, ngày ngày ẩm ướt đáy ngực là có thực. Anh biết. Và anh vẫn lặng lẽ trở về theo nắng, gió, và bây giờ là những hạt mưa.
Em vẫn mong anh một ngày mang được em đi. Đi đâu đó, riêng tư, trọn vẹn thời gian và tĩnh mịch không gian. Nhưng Thành phố hình như quá rộng, lực hút quá lớn, để anh đến rồi đi, em còn ở lại. Ngày lại ngày cứ rụng vỡ vào khoảng xa. đêm rồi đêm nỗi nhớ cứ bị gió miết lên như khúc vĩ cầm tím, da diết, mặc trầm.
Em có nghe hạt mưa nói không? Từ nơi đang ngồi, em hãy ngả ra phía sau, chếch sang bên phải. Em sẽ chạm vào chiếc gối rất lớn, rất ấm. Nó đang thở như gió. Gió không ào ạt như ngoài kia đâu. Từng đợt, từng sợi thổi bay tóc mai của em, rồi dừng lại. Nó thì thào ngập ngừng mà quen thuộc, kìm nén mà gấp gáp… Em đã từng ngủ quên trong những đợt gió như thế. Đúng không?
Và em ngược lên phía trên một chút, sẽ gặp những sợi dây đàn căng trên các vách mềm mại như nhung. Tự nó rung ngân những âm thanh, đưa em về ký ức. Một giọng nói Hà Nội quen thuộc ngày nào, ấm áp và nhẹ nhàng như hơi thở. Dường như đang vọng về tâm sự thuở nào, khúc vui, khúc buồn sâu kín em đã từng nghe. Chuyện kể như dòng sông tự chảy, chảy tự nguyện, chỉ mong vỗ vào em, bồi đắp một niềm tin mịn màng. Phù sa ấy đường như còn lắng mãi trong em?
Dường như vọng về giai điệu của những khúc ca Hà Nội. Tất cả đều là Hà Nội xa xăm. “Ta mơ thấy em, ở nơi kia xa lắm” *. Cái xa đầy ảo giác. Có lúc nó rất gần, “dường như ai đi ngang cửa” * mang mùa đông quay về trong hoài vọng. Có lúc nó tuyệt vọng, bởi “Em ra đi mùa Thu. Mùa thu không trở lại”§ . Nhưng anh đã nói với em, rằng có ngày em sẽ trở về. Dẫu buồn, dẫu vui, nhưng hãy về “mỗi khi lòng xót xa. Lấy cho mình dù chỉ là chút bóng đêm trên đường phố quen, dù chỉ là mưa giăng lối cũ…” *. Anh cũng đã hứa sẽ hát cho em khi hai đứa bên nhau trong đêm Thành phố, để “chia cho em một đời thơ, một đam mê, một dại khờ, một …” ª.
Thôi, em hãy mở đôi mắt ướt đen, nhìn về phía trước. Em sẽ thấy quả đồi vàng mịn trong chiều ngả. Như một góc Trung Du, mà em đã từng ngả mình tin cậy, từng áp mặt. Tay em từng xoa đi từng hạt cát, từng thổi những hơi dài, làm một nơi ẩn náu của riêng mình.
Anh đang thấy em rất rõ. Hình như em còn run rẩy, không bởi mưa lạnh và căn phòng trống trải. Mà bởi em đang nghe rất rõ nhịp đập của anh. Hát đấy, nói đấy, nhẹ nhàng, nhưng rất hồi hộp. Lần nào cũng vậy, chạy đến gặp em là chia mình thành hai nửa. Nửa thâm trầm, bình thản. Nửa rạo rực, khao khát đến hoang mang.
Anh cảm nhận em rất rõ. Chỉ bởi anh vẫn lặng lẽ mang em theo mình. Như lúc này, em đang ngồi, chiếc váy đầm màu huyết dụ, nhỏ bé trong ngực anh, giữa trái tim anh!
* Những ca từ của Phú Quang§ Ca từ của Phạm Trọng Cầuª Lời thơ của Nguyễn Trọng Tạo.
Chiều thứ Bảy. Mưa. Mưa dường như báo trước, dường như đột ngột. Cơn nóng cuối ngày chưa đuối hẳn, giờ gió và nước đổ về, không gian mát lạnh, giải cứu Thành phố khỏi một chiều khô khan, khói bụi.Căn nhà vắng lặng. Những người trong gia đình không để lỡ dịp cuối tuần đã đưa nhau đi picnic, để em ở lại với đống sách vở, tài liệu, chuẩn bị cho cuộc thi ngày mai.Vài sợi gió cuốn mưa lọt qua cửa sổ, rắc cái lạnh đột ngột vào phòng, khiến em chợt nhận ra sự cô đơn. Em đi về phía mưa, mảnh mai trong váy đầm huyết dụ. Ngoài kia những tán cây xoã xuống, xanh mướt, yếu đuối, đẹp mong manh như em. Mưa từ cao thẳm lao xuống, vạch những đường xiên. Gió từ vô tận thổi tới vô tận, dệt một không gian mênh mang, làm em nhỏ bé vô cùng. Từng hạt mưa gõ vào tấm kính, nhẹ mà kiên quyết dứt em khỏi lũ giấy tờ. Em rùng mình lùi lại, ngồi bó gối, kéo tà váy trùm kín chân, nhỏ như một củ khoai, lọt thỏm trên chiếc sofa màu nghệ sẫm. Củ khoai tựa cằm lên đầu gối, đôi mắt mở to, hút chìm vô thức vào khoảng xa.
Anh thấy em rất rõ, như từ góc nhìn của những hạt mưa đang đậu trên tấm kính của sổ kia. Rất gần, dẫu em vẫn đang nghĩ anh ở rất xa, rất xa, tận cuối trời. Với em bây giờ chỉ có những giọt nước mắt lăn chầm chậm trên gò má là có thực. Chỉ có nỗi nhớ khôn nguôi không thể lau chùi bằng công văn, sách vở, ngày ngày ẩm ướt đáy ngực là có thực. Anh biết. Và anh vẫn lặng lẽ trở về theo nắng, gió, và bây giờ là những hạt mưa.
Em vẫn mong anh một ngày mang được em đi. Đi đâu đó, riêng tư, trọn vẹn thời gian và tĩnh mịch không gian. Nhưng Thành phố hình như quá rộng, lực hút quá lớn, để anh đến rồi đi, em còn ở lại. Ngày lại ngày cứ rụng vỡ vào khoảng xa. đêm rồi đêm nỗi nhớ cứ bị gió miết lên như khúc vĩ cầm tím, da diết, mặc trầm.
Em có nghe hạt mưa nói không? Từ nơi đang ngồi, em hãy ngả ra phía sau, chếch sang bên phải. Em sẽ chạm vào chiếc gối rất lớn, rất ấm. Nó đang thở như gió. Gió không ào ạt như ngoài kia đâu. Từng đợt, từng sợi thổi bay tóc mai của em, rồi dừng lại. Nó thì thào ngập ngừng mà quen thuộc, kìm nén mà gấp gáp… Em đã từng ngủ quên trong những đợt gió như thế. Đúng không?
Và em ngược lên phía trên một chút, sẽ gặp những sợi dây đàn căng trên các vách mềm mại như nhung. Tự nó rung ngân những âm thanh, đưa em về ký ức. Một giọng nói Hà Nội quen thuộc ngày nào, ấm áp và nhẹ nhàng như hơi thở. Dường như đang vọng về tâm sự thuở nào, khúc vui, khúc buồn sâu kín em đã từng nghe. Chuyện kể như dòng sông tự chảy, chảy tự nguyện, chỉ mong vỗ vào em, bồi đắp một niềm tin mịn màng. Phù sa ấy đường như còn lắng mãi trong em?
Dường như vọng về giai điệu của những khúc ca Hà Nội. Tất cả đều là Hà Nội xa xăm. “Ta mơ thấy em, ở nơi kia xa lắm” *. Cái xa đầy ảo giác. Có lúc nó rất gần, “dường như ai đi ngang cửa” * mang mùa đông quay về trong hoài vọng. Có lúc nó tuyệt vọng, bởi “Em ra đi mùa Thu. Mùa thu không trở lại”§ . Nhưng anh đã nói với em, rằng có ngày em sẽ trở về. Dẫu buồn, dẫu vui, nhưng hãy về “mỗi khi lòng xót xa. Lấy cho mình dù chỉ là chút bóng đêm trên đường phố quen, dù chỉ là mưa giăng lối cũ…” *. Anh cũng đã hứa sẽ hát cho em khi hai đứa bên nhau trong đêm Thành phố, để “chia cho em một đời thơ, một đam mê, một dại khờ, một …” ª.
Thôi, em hãy mở đôi mắt ướt đen, nhìn về phía trước. Em sẽ thấy quả đồi vàng mịn trong chiều ngả. Như một góc Trung Du, mà em đã từng ngả mình tin cậy, từng áp mặt. Tay em từng xoa đi từng hạt cát, từng thổi những hơi dài, làm một nơi ẩn náu của riêng mình.
Anh đang thấy em rất rõ. Hình như em còn run rẩy, không bởi mưa lạnh và căn phòng trống trải. Mà bởi em đang nghe rất rõ nhịp đập của anh. Hát đấy, nói đấy, nhẹ nhàng, nhưng rất hồi hộp. Lần nào cũng vậy, chạy đến gặp em là chia mình thành hai nửa. Nửa thâm trầm, bình thản. Nửa rạo rực, khao khát đến hoang mang.
Anh cảm nhận em rất rõ. Chỉ bởi anh vẫn lặng lẽ mang em theo mình. Như lúc này, em đang ngồi, chiếc váy đầm màu huyết dụ, nhỏ bé trong ngực anh, giữa trái tim anh!
* Những ca từ của Phú Quang§ Ca từ của Phạm Trọng Cầuª Lời thơ của Nguyễn Trọng Tạo.
Trời chợt mưa, chợt nắng, chẳng vì đâu
Nhưng sao đi mà không bảo gì nhau
Để anh gọi, tiếng thơ buồn vọng lại Đoạn này là trích trong Bài "Áo lụa Sài gòn" đấy nhé, khe khe
.
Góc mở càng xa sẽ càng mờ
Khó tìm một điểm ở hư vô
Hãy nhắm mắt lại cho góc hẹp
Một hơi thở gần dễ kiếm lắm em ơi!
.
He he chúc HTT tìm được góc di trú cho Trang nhé.
Chúc tuần chan hoà nắng hạ
Chợt MTV nhớ bài thơ
Đưa người yêu qua nhà người yêu cũ
Trong cơn mưa ban trưa
Chợt thấy lòng mình tách thành hai nửa
Nửa ướt bây giờ, nửa ướt xa xưa ...
(Tg: Nguyễn Thụy Kha)
Yên tâm trú ngụ ở đây đi. Không chừng khối kẻ muốn kéo ra mà chẳng biết phải làm thế nào...
Rảnh thì chỉ cho chúng với....
Hừ... hừ... lạnh quá
ĐẦU TUẦN VUI VẺ