Em lóng ngóng buông nỗi buồn
vào câu thơ anh - cánh đồng anh
ngày cuối vụ
Gió thở căng cánh diều chụm mắt môi ơ hờ quá khứ
Lưng chừng em, nhạt ánh nắng khạo khờ....
Cứ gồng mình để rắn rỏi câu thơ
Ngửa trái tim phơi những nhọc nhằn, đam mê
sau ánh nhìn đắm đuối
Sợi chỉ tình yêu xâu suốt 365 ngày mắc lỗi
Tiếng thở dài úa cả mùa thu....
Gió ngược mình ngút những âu lo
Đan trong mắt vẹn nguyên mùa yêu ngày chưa gặp anh
xước ngực em lời yêu chưa nói
Cỏ xanh non ngước mắt những buổi chiều.
Sao mùa đông lại đầy những rong rêu?
Em chợt thành mùa thu cuối con đường đầy gió
Nỗi buồn không còn nguyên vẹn nữa
Từng giọt rơi
trên thành cổ
hoang tàn....
- Người dùng Yahoo!
em đã bảo mà.
không phải thấy chị hiền là em vậy đâu. tại em thích cái mạnh mẽ trong thơ của chị, thích cái ngôn từ chị dùng. đôi khi đắt quá khiến em ko hỉu? chẳng hạn như từ "khuất thực". em ko hỉu? lần đầu em nghe đó.