-----(Tặng chị.....)----
Mọi chuyện thế là hết phải không anh?
Cánh cửa chiều nay im lìm khóa
Đôi mắt em vô hồn...xa lạ
Anh một thời say đắm, nâng niu.
Anh còn yêu em được bao nhiêu?
Bờ vai nghiêng rơi nụ cười khắc khoải
Nỗi buồn em vương vãi
Níu chân người ra đi.
Phố vẫn dài dọc những đam mê
Em cứ tưởng mình thừa thãi
những yêu thương vụng dại
Tim đâu ngờ có lúc mình lạc nhau.
Căn phòng 34m2 mà đầy ắp niềm đau
Em ngỡ là chật chội
cho những hờn ghen, những sẻ chia, cả những lời nói dối
Khoảng cách vô hình - em không thể nhận ra.
Đã có người thứ ba
xuất hiện trong giấc mơ anh hoang dại
Tình yêu cho em không là mãi mãi
Em vụng về...nhưng không thể sẻ chia.
Rồi một ngày kia
Bước cao thấp con đường em đơn độc
Song hành với đêm - trăng trở mình bật khóc
Quờ tìm anh...trong nỗi nhớ giao mùa....
HoàngThanhTrang
Cánh cửa chiều nay im lìm khóa
Đôi mắt em vô hồn...xa lạ
Anh một thời say đắm, nâng niu.
Anh còn yêu em được bao nhiêu?
Bờ vai nghiêng rơi nụ cười khắc khoải
Nỗi buồn em vương vãi
Níu chân người ra đi.
Phố vẫn dài dọc những đam mê
Em cứ tưởng mình thừa thãi
những yêu thương vụng dại
Tim đâu ngờ có lúc mình lạc nhau.
Căn phòng 34m2 mà đầy ắp niềm đau
Em ngỡ là chật chội
cho những hờn ghen, những sẻ chia, cả những lời nói dối
Khoảng cách vô hình - em không thể nhận ra.
Đã có người thứ ba
xuất hiện trong giấc mơ anh hoang dại
Tình yêu cho em không là mãi mãi
Em vụng về...nhưng không thể sẻ chia.
Rồi một ngày kia
Bước cao thấp con đường em đơn độc
Song hành với đêm - trăng trở mình bật khóc
Quờ tìm anh...trong nỗi nhớ giao mùa....
HoàngThanhTrang
Đôi dòng cảm nhận... gửi em.
Khải Nguyên
Đọc “Viết cho ngày… không anh”, nếu không có hai chữ “Tặng chị!”, sẽ có không ít người đoán đó là hoàn cảnh của HTT. Em đã hoá thân vào chính người đàn bà ấy để viết một tâm sự “đằm” đến thế!Tôi thích hình ảnh “cánh cửa im lìm khóa” vào buổi chiều. Cái khoảnh khắc khi “chim tìm về với tổ”, “người người ai cũng tất bật để mau chóng về tới nhà”, ấy vậy mà “có một người đàn bà” đứng như lặng đi trước cánh cửa khóa ngoài kia… có lẽ “chuyện ấy xảy ra ban trưa, hoặc sáng (?)"
Em viết để ai đọc cũng sững lại trước nỗi đau và sự thất vọng ê chề này. Tôi hình dung em viết và cảm nó… sâu sắc lắm. Cảm ơn em!
Đây nữa, hai câu thơ ngắn nhất, nằm nhỏ nhoi giữa chùm thơ dài, thể thơ tự do:
Nỗi buồn em vương vãi
Níu chân người ra đi.
Em không là họa sỹ, nhưng tâm sự em đã vẽ nên toàn cảnh của cái lần “ra đi” của người đàn ông trong cuộc tình giữa hai người đã trở thành chồng vợ. Em viết nhẹ nhàng mà đau, câu từ chẳng cần nhiều, chẳng cần âm thanh xô xát mà giúp tôi hình dung vỡ vụn tất cả.
Tâm trạng của người đàn bà cả ngày hôm ấy em kể như là chuyện của chính mình. Con phố, căn phòng… quá khứ, hiện tại… và cả tương lai… tất cả rồi sẽ ra sao!Phụ nữ là thế! đàn bà là thế! day dứt, buồn giận, ghét bỏ, thậm chí lắm lời, hay gì gì đi chăng nữa, nhưng sâu thẳm trong họ là đức vị tha. Họ nhận về mình tất thảy những nhược điểm “em vụng về… nhưng không thể… sẻ chia”.
Rồi một ngày kia
Bước cao thấp... con đường em đơn độc
Song hành với đêm... trăng trở mình bật khóc
Quờ tìm anh... trong nỗi nhớ giao mùa...
Là đàn ông, đọc những câu thơ này… dù nhỏ nhoi một chút lương tâm, cũng day dứt lắm. Biết là chẳng thể níu giữ được cái hạnh phúc đã từng chung xây của cả hai người, nhưng vẫn cứ thấy thương những người đàn bà, dẫu họ có chưa đúng đến mức nào.
Song hành với đêm… trăng trở mình bật khóc
Quờ tìm anh… trong nỗi nhớ giao mùa.
"Trăng trở mình giữa đêm", "quờ tay... tìm hạnh phúc", "nỗi nhớ giao mùa" khắc khoải nhiều lắm!
Cảm ơn em, Hoàng Thanh Trang! Thêm một lần, anh cảm ơn em!
Em viết để ai đọc cũng sững lại trước nỗi đau và sự thất vọng ê chề này. Tôi hình dung em viết và cảm nó… sâu sắc lắm. Cảm ơn em!
Đây nữa, hai câu thơ ngắn nhất, nằm nhỏ nhoi giữa chùm thơ dài, thể thơ tự do:
Nỗi buồn em vương vãi
Níu chân người ra đi.
Em không là họa sỹ, nhưng tâm sự em đã vẽ nên toàn cảnh của cái lần “ra đi” của người đàn ông trong cuộc tình giữa hai người đã trở thành chồng vợ. Em viết nhẹ nhàng mà đau, câu từ chẳng cần nhiều, chẳng cần âm thanh xô xát mà giúp tôi hình dung vỡ vụn tất cả.
Tâm trạng của người đàn bà cả ngày hôm ấy em kể như là chuyện của chính mình. Con phố, căn phòng… quá khứ, hiện tại… và cả tương lai… tất cả rồi sẽ ra sao!Phụ nữ là thế! đàn bà là thế! day dứt, buồn giận, ghét bỏ, thậm chí lắm lời, hay gì gì đi chăng nữa, nhưng sâu thẳm trong họ là đức vị tha. Họ nhận về mình tất thảy những nhược điểm “em vụng về… nhưng không thể… sẻ chia”.
Rồi một ngày kia
Bước cao thấp... con đường em đơn độc
Song hành với đêm... trăng trở mình bật khóc
Quờ tìm anh... trong nỗi nhớ giao mùa...
Là đàn ông, đọc những câu thơ này… dù nhỏ nhoi một chút lương tâm, cũng day dứt lắm. Biết là chẳng thể níu giữ được cái hạnh phúc đã từng chung xây của cả hai người, nhưng vẫn cứ thấy thương những người đàn bà, dẫu họ có chưa đúng đến mức nào.
Song hành với đêm… trăng trở mình bật khóc
Quờ tìm anh… trong nỗi nhớ giao mùa.
"Trăng trở mình giữa đêm", "quờ tay... tìm hạnh phúc", "nỗi nhớ giao mùa" khắc khoải nhiều lắm!
Cảm ơn em, Hoàng Thanh Trang! Thêm một lần, anh cảm ơn em!
Chuc thanh cong
Có thể gặp Trang ở đâu để mời cafe được nhỉ?
Lâu rồi thấy Trang không ghé thăm NK!
Thơ hay khỏi cần khen rồi, chỉ khổ cho những người nhạy cảm cứ thấy như thể mình trong đó mà ra ngẩn vào ngơ thôi.
MTV cũng quan tâm đến chúng mình quá nhở HTT à!
Cảm ơn nhiều nhớ!
Giữ sức khỏe nghe....
:)
bb
Thích hình ảnh này, tưởng được cái đau trong " nụ cười khắc khoải " trên bờ vai nghiêng chuồi rơi lặng đắng xuống nền đên hoang ảo. Dặm dài đời đi qua biết bình yên có được mấy lần ?!
Lâu lém mứi qua thăm chị, chúc chị và " chị í" lun zui hén!
Mà là vì Anh đang ở xa, chưa vào với Em đấy thôi.
Hà hà!
ngày kia Bước cao thấp... con đường em đơn độc Song hành với
đêm... trăng trở mình bật khóc Quờ tìm anh... trong nỗi nhớ giao
mùa... Những câu thơ đầy ẩn ức ,tôi chỉ là khách qua đường ! mong bình yên cho bạn!
Tưởng gặp kiện tướng cờ tướng ai ngờ gặp nhà thơ. Chúc chị cuối tuần vui vẻ,
hạnh phúc.
“Rồi một ngày kia
Bước cao thấp con đường em đơn độc
Song hành với đêm - trăng trở mình bật khóc
Quờ tìm anh...trong nỗi nhớ giao mùa.... ”
Vạn lý trường thành dằng dặc
Phía bên kia có gì?
He … he…
Bờ vai nghiêng rơi nụ cười khắc khoải Nỗi buồn em vương vãi
Níu chân người ra đi.
thơ chị hay quá ! đọc thấy da diết khôn nguôi... chào chị - một hồn thơ lãng mạn.
" chẳng chiếc lá úa nào muốn lìa cành, nhưng tự nó không đủ sức bám lấy mà thôi. Tình cảm con người đến với nhau cũng gần như vậy. Có níu kéo cũng bằng thừa, khi đã hết yêu thương"