Xin
anh đừng kể với em về những người phụ nữ may mắn có mặt trong cuộc đời
anh. Xin anh đừng kể với em về những người phụ nữ đã từng đi qua đời
anh. Họ là những người phụ nữ xinh đẹp, thông minh, duyên dáng, và hấp
dẫn. Em thừa biết thế mặc dù em chẳng bao giờ có cơ hội được biết mặt
họ, và cũng chẳng bao giờ em mong điều ấy cả.
Anh
say sưa kể với em về họ, về những gì anh đã trải qua. Em ngồi nghe như
một con chiên ngoan đạo mà không có bất cứ lời nào, cứ ậm ừ, ngước mắt
nhìn anh. Và một giây phút thôi nếu anh nhìn vào mắt em, anh sẽ thấy
giọt nước mắt đang ngân ngấn trên mi em. Buồn cười thật đấy, sao em lại
không thể cố tình dửng dưng được nhỉ? Sao em không cảm thấy hạnh phúc
khi bây giờ hiện tại của anh là em? Em luôn lo lắng, bất an với những
người phụ nữ vây quanh anh, bởi anh luôn là nguồn nguy hiểm cao độ với
bất cứ cô gái nào. Này là giọng nói anh, xin đừng ngọt ngào dành cho ai
đó không phải em, ánh mắt đam mê ấy đừng thiêu đốt nữa những trái tim
dại khờ, cử chỉ hào phóng và galang ấy xin nhường bớt cho những người
đàn ông khác đi anh.
Đã có lúc em "trả đũa"
anh, em thử kể với anh về một người đàn ông trong quá khứ của mình,
giọng em trầm lắng, mắt em nhìn xa xăm như một chút hoài niệm. Anh cũng
chẳng khác gì em, cũng giả vờ chịu khó lắng nghe, cũng giả vờ tò mò thắc
mắc dăm ba câu hỏi. Và anh đã mất cả đêm để suy nghĩ, để nói với em
rằng anh cảm thấy mong manh và ghen quá. Đấy, cho anh hiểu cái cảm giác
của em nhé cưng!
Em
rất bực mình khi bàn tay ai đó vô tình chạm vào anh, em phải giả vờ
cùng cười với anh khi cô bé bán hàng cứ tít mắt nghe anh nói đùa, khen
anh có duyên trước mặt em. Em cố tình bám vào cánh tay anh để xác nhận
quyền sở hữu, rằng anh là của em, riêng em thôi, anh nhớ chưa? Em có thể rất tự tin với người khác về mình, về sự khả ái và phong cách trẻ trung, tươi tắn của mình, về đôi mắt hút hồn của mình nhưng khi đi bên anh, em bỗng thấy bối rối mặc dù bề ngoài người ta chẳng bao giờ đánh giá sự chênh lệch về tuổi tác giữa anh và em mà chỉ xuýt xoa, trông anh trẻ thế, phong độ thế, đẹp trai thế, đĩnh đạc thế…Ôi trời, em thấy ghét, thấy ghét cái vẻ bề ngoài của anh, cái phong thái tự tin và trung tâm ấy của anh.
Đó là vẻ bề ngoài, em lo sợ một thì trái tim đa cảm của anh, tâm hồn anh, vẻ uyên bác và trí tuệ của anh, khiếu hài hước của anh lại làm em lo sợ gấp mười lần. Khi ai đó nói chuyện với anh, họ bắt buộc phải nhìn vào đôi mắt anh, đôi mắt có thể khiến người đối diện cảm thấy tin cậy, an tâm và cả chao đảo nữa. Và khi anh nói, anh có thể nói về bất cứ chuyện gì, anh có thể làm bất cứ ai cũng cười được. Đàn ông cảm thấy được hiểu và tin cậy trong công việc, thấy mọi việc có thể giải quyết ngay khi nhờ anh, đàn bà thì khỏi phải nói, cứ say sưa nghe anh nói, và đôi khi họ mải nghĩ đến điều gì đó, mối quan hệ nào đó sau khi nói chuyện với anh mà chẳng thể nhớ những gì anh nói. Và khi anh xuất hiện trong một Hội nghị, một Hội thảo nào đó thì mọi người sẽ chả bao giờ ngáp ngắn ngáp dài, họ chú tâm nghe anh và sung sướng bởi anh đã nói được những gì họ cần nghe, những gì mà không phải ai cũng dám nói. Đấy, trong công việc anh hết mình, anh quyết đoán thế nhưng trong mỗi cuộc vui, anh luôn là trung tâm, anh cũng hò hét, cũng hết mình,cũng tếu táo như bất cứ chàng trai, cô gái nào. Thế thì hỏi làm sao mà em yên tâm được, hả anh?
Em không thể nào mà ngồi yên khi mỗi ngày anh cứ “Em à, anh nhớ em”, anh ngọt nhạt với em đủ thứ chuyện hàng ngày, rằng anh muốn được ở bên em từng giây từng phút. Ôi, em chết mất thôi cái cảm giác cứ thấp thỏm về anh, cái cảm giác như chưa bao giờ được sở hữu anh, cái cảm giác luôn muốn nhốt chặt anh trong tầm mắt của mình, để mỗi chiều, anh ngồi tỉ mẩn sấy khô những sợi tóc đen mềm của em, để mỗi đêm, anh đưa bờ ngực rộng rãi, ấm áp của mình cho em gối đầu ngủ, để mỗi buổi sáng anh đánh thức em bằng cách hôn nhẹ lên vầng trán bướng bỉnh của em.
Đấy, mỗi lần anh đi công tác, anh lại gọi điện thông báo cho em anh gặp gỡ những ai, anh đi ăn cơm với ai, giọng anh cứ thủ thỉ thế làm em lại đứng ngồi không yên tưởng tượng ra cái khung cảnh lãng mạn mà người phụ nữ nào may mắn được gặp anh, em lại phải tíu tít nhắn tin : “Anh cười ít thôi, phải nghiêm túc đấy, nghe chưa?” Anh nhắn tin lại vô cùng hồ hởi và phấn khích ” Anh thik quá, thik được em ghen như thế, anh cảm thấy được em yêu rất nhiều”.
Trời ạ, anh luôn làm em có cảm giác bất an như thế mỗi ngày đấy, vì sao lại thế nhỉ? Anh có thể giải thích cho em không?
dâng hết mình cho bốn mùa đi ở
người ấy biết không từ trong sắc lá
chớm niềm vui lại sợ... gió đông về
Bàn chân rất nhẹ thoảng vừa đi qua
Vờ thôi chiều đã nhạt nhòa
Chưa vui lại gió...như là sang đông
:(
bước mập mờ như một kẻ đi hoang
sương sớm mỏng bàn tay ai viết vội
gió đông về khuấy lấp những mùa qua
Ưu thế của người ấy không phải là phép cộng của những biểu hiện đó đâu. Và tình yêu của người ấy với em cũng không bị đe doạ bởi những phép cộng của những nguy cơ đó đâu. Em chỉ cần làm vài phép trừ là thấy ngay, có ngay sự yên tâm cho mình. Cứ suy từ anh đây, càng hào nhoáng, ồn ào bên ngoài, càng cô đơn bên trong và rất cần một chỗ dựa tin cậy. Chỉ sợ em cũng có nguy cơ tự lung lay, he he.
Xin chúc ông xã của em có được người yêu mình đến thế.