My music

Thứ Hai, 11 tháng 11, 2013

ANH NÀY, CÓ THỂ HÔN EM BÂY GIỜ KHÔNG?


Lan man cho một buổi chiều rất vắng.

Yêu em, đơn giản lắm vì anh sẽ chẳng phải mất thời gian để tán tỉnh em bằng những lời đường mật của một người đàn ông từng trải hay sự ngô nghê của một chàng thanh niên mười tám đâu. Anh cứ ngồi yên một chỗ bên ly cà phê vừa vơi đi một nửa, mắt dán chặt vào màn hình laptop hoặc chiếc điện thoại chẳng hạn, em sẽ đến bên anh, đủ quyến rũ để anh ngẩng đầu lên nhìn em và nói “ Buổi chiều nay thật lạ”.

Yêu em, đơn giản lắm vì ngoài kia phố có giăng mắc nỗi buồn ngập kín cả hoàng hôn, trên gương mặt em, ánh nhìn vẫn đầy nắng tinh nghịch. Em sẽ rủ rỉ với anh về một vài bâng quơ, một vài triết lý dở hơi mà em đọc để tỏ ra mình sâu sắc với anh, để cuốn anh vào thế giới của riêng em, đầy lãng mạn, đầy hoài nghi, đầy mặc cảm cho những mất mát trong quá khứ nhưng cũng đầy màu sắc bởi dường như tâm hồn em là thứ rất mơ hồ và gợi cảm với những người đàn ông ưa khám phá như anh.

Yêu em, đơn giản lắm vì anh không cần hò hẹn, đón đưa. Chỉ cần cái lưng lửng nắng vừa tan, anh bỗng thèm một người ngồi lắng nghe, em sẽ có mặt để đẩy đưa câu chuyện, để anh thấy mình sôi nổi như một chàng trai vừa mới bước sang tuổi 30 sang trọng và lịch lãm. Em sẽ cố tình nhìn sâu vào mắt anh để anh biết anh đã làm cho ngày của em bớt chênh vênh, dẫu dốc ngược cả ly cà phê vào đáy mắt, em vẫn biết là thời khắc ấy anh trôi về riêng em thôi.

Yêu em, đơn giản lắm vì anh sẽ không phải gồng mình lên để chiều chuộng những sở thích rất dở hơi mà bất cứ người đàn bà khi yêu nào cũng có. Ấy là những tin nhắn, những cuộc điện thoại, những ánh nhìn vồ vập hay phải – có – nhau – trong – những – lúc – ta – cần – nhau – nhất. Anh chẳng cần thế đâu, cứ xa xôi thế để em có cơ hội mong nhớ, để em biết chờ đợi hóa ra cũng là một gia vị rất hiếm của tình yêu. Em dẫu có đớn đau với niềm riêng của mình, dẫu có như hóa điên nếu không có bờ vai anh để tựa….cũng sẽ ngoan ngoãn chui vào một góc để ngồi tỉ mẩn xâu lại chuỗi ngày yêu thương, để bóc từng lớp trong tâm thức mình mà cảm, mà hiểu mà tự mình se lại vết thương. Cũng bởi em hiểu, anh không là người phải chịu trách nhiệm về những tổn thương trong cuộc sống riêng em.

Yêu em, đơn giản lắm vì anh sẽ không phải khó chịu với những cuộc điện thoại lúc nửa đêm, có thể gây nỗi phiền toái không đáng có cho những riêng tư mà anh cần phải trân trọng. Dẫu với em, từng đêm nước mắt ngược lòng, dẫu với em, từng đêm khao khát anh đến nhường ấy, dẫu với em, từng đêm là đôi mắt thăm thẳm ưu phiền….em cũng sẽ biết cách vỗ về mình trong vẻ cam chịu của một người đàn bà không còn trẻ. Em chỉ có thể sáng đèn online để nhắc nhở anh đừng làm việc quá khuya, đừng đi ngủ quá muộn, thế thôi, đủ để nỗi nhớ em có nơi chốn đi về.

Yêu em, đơn giản lắm vì anh sẽ không bao giờ nhìn thấy bộ dạng xộc xệch của em sau khi em rời công sở, em vội vàng trong những công việc không tên hay vẻ mặt thất thần của em mỗi lúc chăm sóc con ốm. Anh sẽ chỉ nhìn thấy em dịu dàng, hiền ngoan trong bộ đầm quyến rũ, ánh mắt kẻ chì eyeline sâu thẳm, đôi môi căng mọng vệt son hồng….và sự đắm đuối của em trong mỗi ngôn từ em đã học thuộc cả ngàn lần để nói với anh.

Yêu em, đơn giản lắm vì anh sẽ không bao giờ phải dẫn em đi shopping để mua những món đồ xa xỉ như bất cứ người tình nào đã đi qua đời anh. Bởi em không bao giờ đánh đồng sự ưu ái về vật chất tỉ lệ thuận với nồng độ của cảm xúc. Hạnh phúc đơn giản chỉ là cái nắm tay anh xiết chặt em lúc băng qua đường, là cái nhìn anh đầy xót xa khi đôi mắt em ầng ậc nước đăm chiêu về mình, là cái ôm đầy dịu dàng và ấm áp khi anh muốn ngăn em đừng nói lời chia xa….Chỉ bấy nhiêu thôi, tâm hồn em đã dịu lắm rồi, đầy thương yêu lắm rồi.

Yêu em, đơn giản lắm vì em đã từng đi qua một vài nỗi đau, đến tận cùng của sự mất mát nên biết cách trân trọng và nâng niu những gì mình đang có. Bởi em hiểu yêu thương không phải là điều dễ dàng và yêu anh cũng không phải là điều dễ dàng…..

Nên anh này, có thể hôn em bây giờ, thật nồng nàn, thật sâu không?

YÊU


  1. Nhớ anh vỡ buổi hoàng hôn
    Hắt đêm ra một nhúm buồn. Rồi tan.

    Rõ là em của muộn màng
    Rõ là anh của buổi ngan ngát chiều.

    Gỡ lòng giữ lại từ yêu
    Heo may về ngủ cưỡng chiều mà hôn.

    Này ơi, anh của giận hờn
    Bữa nay gió mở toang hồn trinh nguyên.

    Có yêu em của muộn phiền
    Thì dang rộng cánh đồng, miền ái ân.

    Em đang đứng với tần ngần
    Đợi anh chạm. Đợi nồng nàn một em.

CHIỀU ĐIÊN NHƯ CHIỀU


(Viết trước cơn bão)

Thôi về đi
Chiều đã rũ
sau lưng áo mỏng
Biết chẳng thể buồn thêm.

Cất công nắn cho mềm
tảng băng cuối mùa đánh mất
Cầm trên tay sự thật
mà khóc cười, mà điên.

Mắt môi vẫn hiền
Vòng tay vẫn ấm
Chỉ lòng mình không rộng
Và đời mình không may.

Không ăn ớt mà cay
Đốt ái ân thành lửa
Tim mình không dao cứa
Mà vệt bầm lênh loang....

Ném lại chiều dối gian
Ta cầm tay mình hát
Cắn môi mình rất nhạt
Nước mắt của ta đâu?

Thôi chẳng thể vì nhau
Ta vì ta mà khóc...