Thu
đã vàng trên những nhánh sông, hạt nắng chiều lẻ tẻ rắc quanh nôi tần
tảo….. Con lặng lẽ ngồi trước phiến đá muộn màng của ngày, khắc lên vết
lòng ngày con tròn 30 tuổi….30 năm ấy có một trái tim chắt chiu từng giọt mưa đời nắng ấm, từng khát khao để ươm hạt mầm bé nhỏ - là con.
Con vẫn
tự hỏi lòng, đã bao nhiêu giọt nước mắt lăn trên ngực mẹ ngày con chào
đời? bao nhiêu nụ cười đơm hoa có đủ làm mẹ rưng rưng giữa giờ khắc con
níu bầu sữa mát lành mà phụng phịu? Sẽ là vô nghĩa khi con muốn làm phép
đo ấy mẹ nhỉ? Vì khổ đau nào cũng được hạnh phúc mẹ bao dung.Con đánh rơi tuổi mình vào những mê cung, của nỗi buồn cằn cỗi, con đắm đuối khát khao cùng những chiều nông nổi, những trơ khấc của cuộc đời bám víu miên man …..con buông xuôi niềm hạnh phúc mình chao đảo…..để rồi nhận ra bên lề của những khổ đau và hạnh phúc ấy, vẫn có mẹ song hành…..
Bức tường dựng đứng những hoang mang, con đã bao lần độc thoại với ký ức lênh lang là sương khói, và sâu thẳm của muộn phiền, con đã dành được bao nhiêu nỗi nhớ cho mẹ, mẹ nhỉ? Để chiều nay, con cay mắt với những ngày tự giam cầm trong sự cô độc ấy….Con cứ hồn nhiên trải lòng mình với câu chữ, khóc với ngôn từ khúc chiết từ trái tim mà vội vàng quên lãng lòng mẹ đang ắp đầy sự xa vắng thương yêu.
Thơ con viết ngày càng cằn cỗi, thơ con viết ngày càng ưu tư, thơ con viết ngày càng cay nghiệt….với chính bản thân mình, không lối thoát, cơ hồ như thắt nút cuộc mưu sinh. Suốt chặng đường hiên ngang đi tìm lại bản ngã, con đã lạc lối bao nhiêu lần trong những đam mê?
Thế giới phẳng trong tình yêu thương rất phẳng, thế giới nghiêng khi lệch một chút rất đời….. Thế là chao đảo, thế là hao mòn cả những bước chân quen.
Con đã đi chạm ngõ nửa cuộc đời, vẫn không thấu bài học từ trái tim của mẹ, vẫn va vấp, vẫn buồn và tàn phế, tật nguyền những thương yêu, con khóc nấc cả chiều.
Con đã bắt đầu lớn bằng bước chân mẹ ngày xưa, đã từng hạnh phúc rơi nước mắt khi bắt đầu làm mẹ, là những đêm trắng với nỗi buồn không ai chia sẻ, rấm rứt khóc trong đêm khi con bệnh trở mùa, ….đủ hiểu lòng mẹ rưng rưng đến lạ kỳ. …Nhưng con không dịu dàng được như mẹ, không bao dung và vị tha đến mức hào phóng như mẹ và không đủ hy sinh như mẹ để chỉ sống vì người khác. Có lẽ là cái tôi trong con quá lớn để rồi cứ phải giữ thăng bằng trên sợi dây mỏng mảnh của sự sinh tồn. Mẹ đã dạy con đức tính vị tha và hy sinh của người phụ nữ, của người mẹ, người vợ, đức nhẫn nhịn và những ganh đua trên con đường danh vọng….Con đã nghe nhưng lại va vấp quá nhiều để tính toán sự hơn thua được mất…để rồi chợt nhận ra đôi khi đời không công bằng như công thức một cộng một bằng hai, không hẳn ta dành cho đời cái gì, đời sẽ trả lại những thứ ấy, mà đôi khi khuyến mãi theo dư vị của thiệt thòi.
Phố vẫn dịu dàng những nhịp đời rất mở, sao lòng con hoang lạnh quá mẹ ơi!
Ngày con tròn 30 tuổi, con không dám nghĩ về mình….vậy mà cứ xót lòng khi nhớ mẹ nơi xa. Con đã cảm ơn cuộc đời biết bao lần cả vì hạnh phúc hay đau khổ, cảm ơn bao nhiêu người dù khách sáo hay tận tâm, nhưng trước mẹ con đã bao giờ nói với mẹ lời cảm ơn ấy đâu, mẹ nhỉ?
“Cảm ơn mẹ đã sinh con ra trong cuộc đời này….”
Chúc mừng sinh nhật muộn.
Hôm nay chỗ tớ có mưa xuân. Em ơi mùa xuân đến rồi đó...
Chi dam nhu the thoi!
Dạo này cắm đầu vào làm việc như một con ong chăm chỉ mà!
Thỉnh thoảng "lang thang, lang thang, đi tìm bóng núi ngày xưa"
Bóng núi chẳng thấy, ngứa ngáy chân tay trêu trọc mọi người tí tí thui mà!
Hu hu
Chúc em mọi điều tốt lành!
Anh vẫn luôn nghĩ đến em mỗi ngày, Trang ạ.
mông những đồi cọ với mây và mây trắng đang trôi
trong lãng du. Ngọt sánh bát nước chè xanh in khuôn mặt
mẹ tần tảo đang lấp lánh xa gần. Buốt giá
lạnh đôi bàn chân trần nơi con đường làng khi chiều
vàng đông xuống sương muối tan. Chở che như những bẹ
rau cải già đang cong mình ôm ấp một lộc mầm non xanh
mới nhú. Xa đấy, gần đấy những hình hài cung tròn
thời gian của những bà mẹ Việt nam.
Em tặng chị nè:
Hoa đẹp nữa nhé!