Mưa cấm khẩu trút đời mình sũng ướt
Vỡ những chiều lầm lạc phía xa khơi.
Đêm bó lửa khắc dấu ngày lên mắt
Sám hối ngang ghé trượt cái ngông đời.
Em nghe lòng vất vưởng phía hoang vu
Gót chân mòn những đêm chừng mực lũ
Nguội bàn tay đã hâm hấp sương mù.
Xin trú ngụ vào anh, đời bớt lạnh
Những thân ngày đang xối xả cựa đêmHuyễn hoặc nhau nhớ bây giờ biếng nhác
Nằm loe ngoe ứa nhựa phía môi mềm.
Em đã bớt hờn ghen ngày nắng lụi
Hấp tấp đông ủ lứa mới xuân thì
Lá vừa rụng trên lưng chiều sương khói
Mảnh trăng non cháy khát cái nhu mì.Quẻ nhân duyên vừa rớt xuống chân mùa
Xin đừng trút những khoé ngày ấm ớ
Thói quen nào vội chật lũng bơ vơ.
Hoang sơ quá phút giây mình biết nhớ
Mùa đông qua ướp lạnh đến tơi bờiNhen đốm lửa nhẹ nhàng lên khuya khoắt
Để ấm lòng bên hạnh ngộ mắt môi.
Rồi một ngày ta lại được thấy nhau
Mặc thời gian cứ trôi đi hun hút
Man mác buồn khắc khoải nỗi nhớ thương.
Thơ bạn hay lắm
! Chúc một ngày mới vui vẻ !
Thói quen nào vội chật lũng bơ vơ
Hoang sơ quá phút giây mình biết nhớ
Mùa đông qua ướp lạnh đến tơi bời
Nhen đốm lửa nhẹ nhàng lên khuya khoắt
Để ấm lòng bên hạnh ngộ mắt môi.
***
Trang ơi, nay buồn lang thang nhà Trang suốt. Nuốt những lời thơ như viết cho mình, nhiều tâm trạng quá. Lòng trỗi dậy những khát khao...
Sinh
Thơ của
Nguyễn Sĩ Cứ Máng cỏ là nơi Chúa sinh thành Mẹ không có sữa vì Đồng
Trinh Chim cho trái ngọt, dê
cho bú Ôi! quá thiêng liêng,
Đêm Giáng Sinh Thiên hạ
đua nhau phô quần áo Chen
nhau tìm đến chốn tâm linh Chứng kiến phút giây Hài Đồng nở Mong mình tìm lại được chính
mình Mê mải chen nhau về
máng cỏ Thánh đường vời vợi,
bước thấp cao Người sau chen
lấn người đứng trước Chờ
phút thiêng liêng sắp bắt đầu... Sao lại lả lơi đến thế này Ngực ai rờn rợn chạm nơi tay Lạy Mẹ Đồng Trinh cho em được Thánh thiện trong nghìn con mắt ngây
Khen, vì bài th õ này có nhiều sáng tạo trong thủ pháp ngôn ngữ : Mưa c ấm khẩu , Ðêm bó l ửa, khắc dấu ngày lên mắt, Nằm loe ngoe ứa nhựa phía môi mềm, những khoé ngày ấm ớ , vv, vv … Nhưng chê , bởi trong nét ngời của tâm hồn này có những điều chưa hợp. " sám hối" chẳng hạn, đã cháy hết mình như thế thì có điều chi cần " sám hối", mà ðã " ngông" ai sám hối bao giờ ! Giá mà ðời ai cũng " ngông" mà hết mình nhý thể: Ðêm bó lửa khắc dấu ngày lên mắt , thì mình ðâu có ðau như thế. và nữa …, Biế t chưa. Nhưng, dù th ắp bằng củi, bằng nến thì ánh sáng ấy cũng làm ấm lòng trong mưa lạnh… Huống chi thơ, là thứ ðýợc thắp bằng lửa hồn khi giữa đời không đo đếm đục trong mà:
Em đ ã bớt hờn ghen ngày nắng lụi/ Hấp tấ p đông ủ lứa mới xuân thì/ Lá vừa rụ ng trên lưng chiều sương khói/ Mả nh trăng non cháy khát cái nhu m ì
( như ng nếu viết là : Mảnh trăng non cong cớn cái nhu mì, thì đúng với em hơn ðó , hehehe) . Thik khổ này ( bởi không chảnh mấy, ý té gấp kẻo bị đập ): Yêu thương ạ, vẫ n là ðêm m ất ngủ/ Quẻ nhân duyên vừa rớt xuống chân mùa/ Xin đ ừng trút những khoé ngày ấm ớ/ Thói quen nào vội chậ t lũng bơ vơ/
Xin ấm mãi bên lòng những mùa hoa dại dộ t... mà hương. Em vui
mắt
Sám hối ngang ghé trượt cái
ngông đời.
Lười
Cuối tuần vui vẻ nha chị.