My music

Thứ Hai, 13 tháng 10, 2014

Khoảng trống anh để lại
Rách toang cả trời chiều
Em cứ gầy như lá
Đếm từng ngày được yêu.
Phố đêm qua ngủ gục
Giữa đôi bàn tay thon
Em nhặt từng tiếng nấc
Ra khỏi nhau, tủi hờn.
Mùa thu anh đã gãy
Trên đỉnh đồi thanh tân
Mùa thu em cũng úa
Trên vai nhau, nhọc nhằn .
Em cứ xanh và mịn
Cứ nhức mùa yêu đương
Anh mang chiều câm nín
Phủ trắng cả thiên đường.
Mưa cứ buông, cứ mỏi
Vạt nhớ ngày xa xôi
Biết đâu ngàn năm đợi
Biết đâu ngàn năm trôi.....
Thôi anh ạ, trái tim này hẹp lắm
Cố rất nhiều cũng chẳng thể chia thêm
Anh mang nhớ đổ vào chiều xanh thẳm
Đừng hôn em bằng đôi mắt quá hiền.
Thôi anh ạ, em chẳng thể yêu thêm
Khi đã trải lên ngực mình đau
đớn
Nước mắt khô trên nóc mùa quên lãng
Anh về đi, dẫu ký ức hẹp hòi.
Nuối tiếc làm gì bàn tay mỏi vừa rơi
Cái ôm xiết chẳng thể nồng nàn cháy
Mùa thu ngủ trên lưng chiều thứ bảy
Rắc nhớ quên vàng khung cửa hẹn hò.
Tháng Tám khoác lên mình chiếc áo bơ vơ
Chiều cẩm thạch chất đầy giông bão
Anh về đi, đừng kiếm tìm hư ảo
Vầng trăng suông ngã phía em ngồi..

Thứ Năm, 2 tháng 10, 2014

Nàng ngồi im trước màn hình, trong nàng là mớ hỗn độn của cảm xúc không cắt nghĩa được. Thực sự lúc này chẳng muốn nhớ đến bất kỳ ai, bất kỳ người đàn ông nào đã đi qua cuộc đời nàng cả, bởi xét cho cùng, yêu thương hay buông bỏ cũng chỉ là một hành động rất tự nhiên, thuận theo cảm xúc.
Nàng giờ đơn giản, chẳng thiết tha chờ đợi bất cứ điều bất ngờ nào của cuộc sống bởi cái cho đi bao giờ cũng nhẹ nhàng hơn cái nhận lại. Đã bước qua tuổi 35, mọi suy nghĩ đều cần chín chắn, trưởng thành hơn cái trẻ con còn vương trên gương mặt. Đôi mắt không chỉ nhìn thẳng mà cần nhìn sâu, để hiểu, để cảm mọi thứ diễn ra xung quanh mình.
Có người hỏi nàng dễ yêu không? Uh, nàng dễ yêu, dễ rung cảm nhưng yêu lại không dễ. Có những cảm xúc chợt ngang qua nhưng rồi nhận ra, sự rung cảm ấy chẳng phải là tình yêu, thứ tình yêu mà nàng ngưỡng mộ, thứ tình yêu mà nàng có thể dám cay nghiệt với chính bản thân mình để có được, để nuôi nấng và để giữ gìn. Chỉ là khi không còn đủ sức, khi bản thân nàng cảm thấy không còn quan trọng và có ý nghĩa trong đời ai nữa, nàng sẽ buông bỏ, bất kể trái tim nàng vỡ vụn ra sao.
Nàng vẫn có thể hẹn hò ai đó đi cafe, chỉ đôi mắt nàng là xa xăm, là chếnh choáng khi trong nàng, thứ cảm giác trống rỗng luôn tồn tại, mà chẳng người nào có thể lấp đầy được.....Thế nên, nàng cứ lủi thủi với bản ngã của mình trong một thế giới nội tâm đầy sóng, nàng bơ vơ trong những mối quan hệ xã giao, bên lề. Trái tim nàng ngổn ngang, tự hỏi: "Người ta yêu nhau, ngoài sự rung cảm, còn có tình người. Vậy khi buông tay, sẽ còn điều gì ở lại?"

Thứ Tư, 16 tháng 4, 2014

NGÀY NẮNG

Nắng buông trên vai
một mình xuống phố
Biết chiều ở trọ
trong ngày thế gian....

Nắng chi nắng thế
còn đâu dịu dàng
Người đâu vắng thế
nghe lòng hoang mang.

Thì thôi xin rủ
một bờ mi ngoan
cho chiều bớt nặng
tháng năm cơ hàn.

Cứ như là đợi
Một ngày không tên
Cứ như là chết
trên khóe môi mềm.

Một mình xuống phố
Nắng và nắng thôi
Ta ôm vai đợi
Hết mùa đơn côi.

Này, mùa đã cũ
Này, tình đã xa
Này, niềm đã nhớ
Thêm một ngày qua....

Bẻ niềm xót xa
Ta ngồi với gió
Dẫu sao cũng đỡ
Một và bơ vơ.....
TỪ BỎ

Em bắt đầu chán những buổi chiều không anh
bởi em không quen cô đơn lâu đến thế
Giọt nước mắt lặng lẽ
đã bôi kín lên ngày.

Cho em xin một vé đến ngày mai
Vé thương gia, vé hạng nhất
hay chỉ là một chuyến tàu đơn sơ ì ạch
Chỉ cần lăn bánh khỏi chiều nay.

Bởi kỷ niệm trên tay
em sắp vỡ thành nghìn mảnh
Như đóa bồ công anh
bung nở phía chân đồi.

Em đã chán nếm vị mặn trên môi
và tự lau khô mỗi khi trời trở gió
Cái nhìn anh không chịu rời khung cửa
và hơi ấm anh vẫn ủ trên tóc em này.

Em đã kể anh nghe chưa về thứ hạnh phúc đi vay?
Bẽ bàng lắm cái ôm không đủ gọi nồng nàn trên tầng cao lộng gió
Để yêu thương anh, em cất đầy ngăn tủ
mà chìa khóa trên tay, mở sẵn tự bao giờ.

Em chưa kể với anh về ngày hôm qua
đi qua em như thế nào anh nhỉ?
Em đọc ngược tờ báo mỗi sáng chúng mình hay giành nhau phần ý nghĩ
Em đã vẽ buổi chiều bằng cây cọ màu nâu, rất tệ
Bò lê đến cuối ngày để tận hưởng nụ cười đêm.

Cuối cùng thì mặt trời của ngày mới cũng lên
và em không chờ anh gọi thêm lần nữa
Em tự mình mở toang cánh cửa
bước chân lên chuyến tàu
mà người song hành không nhất thiết phải là ANH.
Người ta bảo thế giới này phẳng lắm
Đến tình yêu cũng không thể quá nhiều
Và nỗi nhớ cứ trôi dần như thể
Khuôn mặt cười hềnh hệch bám vào rêu. 

Nên chia tay đâu có gì phải khóc
Cứ hét lên vài tiếng để xoa lòng
Thế giới không nhau đâu cần khó nhọc
Khi mỗi ngày thêm vài kẻ cô đơn.

Thôi nhau ạ, từ nay xin đừng ngỏ
Lời yêu thương chất đống ở hiên nhà
Và nỗi đau xin đừng hồn nhiên khóc
Chưa thôi nôi bấm nút đã nhạt nhoà.

Buổi sáng nay, em thấy trời thẳng đứng
Bên ly cafe nghiêng thế kỷ hẹn hò....

Chủ Nhật, 16 tháng 3, 2014

THƯ GỬI BẠN

Bạn thân mến! 
Tớ cứ đi lang thang, rồi lại gặp mình của ngày hôm qua. Chẳng thể nào thoát ra khỏi cảm giác bức bối này, dẫu tớ đã nhủ với mình hàng ngàn lần là sẽ ổn, sẽ không sao. 

Tớ đã gặp bạn bè, đọc sách, chăm sóc gia đình, chăm sóc bản thân mình, viết lảm nhảm... chỉ mong không còn chút thời gian nào trống để thôi nghĩ ngợi, thôi cảm thấy ngột ngạt đến thế này.
Nhưng chỉ cần một giây thôi, là mọi thứ lại bị xới tung lên, nhức nhối và loang ra khắp cơ thể thứ vi rút tớ không thể gọi thành tên, cứ bào mòn, gặm nhấm từng centimet.

Tớ cứ ngồi hàng giờ trước gương, nhìn khuôn mặt mình ầng ậc nước và tự hỏi, sao có lúc mình lại trở nên đáng thương đến thế này. Sao tớ không thể bình yên với những gì mình đang có? Sao tớ cứ phải tồn tại những suy nghĩ tiêu cực về bản thân khi tớ biết mình không đáng bị như thế?

Lý trí sẽ luôn đúng nếu tớ biết tiết chế cảm xúc của mình để có thể giấu diếm tất cả vào một thế giới riêng, tớ đã cố gắng, rất cố nhưng trái tim tớ cứ một mực đòi phải công bằng với tất cả.

Tớ biết, tớ đã tự đánh mất đi giá trị của mình khi cứ phơi bày cảm xúc, thứ cảm xúc tiêu cực nhất đang lấn át tớ lúc này, để bạn bè nhìn vào, người dè bỉu, người thương hại, người chán ngán, người lặng im.
Tớ có cố tình muốn thế đâu, chỉ là nếu không viết ra, tớ sẽ nổ tung trong mớ suy nghĩ hỗn độn về mọi thứ xung quanh mình.

Chưa bao giờ tớ lại cảm thấy mình khó khăn đến thế khi đối diện với bản thân mình lúc này, nỗi cô đơn dường như muốn nhấn chìm tớ xuống một thế giới nào đó.

Nếu biết kiếp trước mình nợ nần quá nhiều, kiếp này đã không đa đoan chồng chất đến thế, để kiếp sau, kiếp sau nữa, vẫn sẽ khổ vì phải trả nợ nhân duyên thế này.

"Hãy nhìn mọi việc bằng trái tim, mọi mâu thuẫn sẽ tan ra như nước đá"- Osho. Tớ muốn nói với một người điều ấy.

Tớ không ngủ được, mắt cứ ráo hoảnh nhìn vào đêm, tớ ước, giá như lúc này có ai nói với tớ, về điều gì cũng đc, chỉ đừng khuyên bảo, phán xét hay đánh giá tớ. Tớ ít bạn nên muốn đã là bạn thì nên chân thành.

Tớ hâm thật đấy, tớ biết thế nhưng hãy cứ chịu khó đọc hết những gì tớ lảm nhảm nhé, bởi nó cũng chẳng liên quan gì đến ai, nhưng tớ hiểu là tớ vẫn còn có vị trí trong bạn.

Bước sang ngày mới rồi, tớ mong không gặp lại mình của ngày hôm qua nữa, mặc dù lẽ ra tớ nên trân trọng từng giây phút tớ đc sống trong cuộc đời này. Lẽ ra tớ nên vui, lẽ ra tớ nên hạnh phúc, lẽ ra tớ nên bình yên, lẽ ra tớ không nên yếu đuối và đáng ghét như lúc này. Tớ xin lỗi.

Thứ Tư, 12 tháng 3, 2014

Người đàn ông cuối cùng của em ơi
Hãy ngồi đây và khuấy ly cafe đầy sóng
Để em  yên tâm dẫu lòng mình biển động
Dẫu ngày mai lý thuyết tình yêu sẽ không còn.

Người đàn ông ơi, dẫu anh chưa từng hôn
vào nụ cười em trộn lẫn dòng nước mắt
Bởi quá vãng cứ xen vào đời  mặn chát
Đã có ngày nào, trái tim em ngủ yên.

Cuộc đời không hẳn là bệ phóng của niềm tin
Nhưng thời khắc anh đau khi giọt nước mắt trong em òa vỡ
Bàn tay anh nâng niu mối tình em dang dở
Là con đường em, đã nắng cả bầu trời.

Người đàn ông cuối cùng của em ơi!

Thứ Ba, 11 tháng 3, 2014

NẾU MAI MÌNH CHIA TAY... 
Tản văn

Anh này, nếu ngày mai mình chia tay, xin đừng giận em bởi đi qua những đam mê, anh cũng chỉ nghĩ về em như những người đàn bà tầm thường khác mà thôi, sẽ bớt thông minh và kiêu kỳ, sẽ thôi rực rỡ và bí ẩn. Như một ẩn số đã được giải, một cánh cửa đã mở sẵn, và một tấm gas trải giường trắng tinh, thơm mùi comfort.

Anh này, nếu ngày mai mình chia tay, không hẳn là em đã hết yêu, nhưng với em tình yêu bây giờ nhạt nhoà lắm. Em còn không thể định nghĩa được mớ cảm xúc hỗn độn trong em lúc này. Chúng ta cứ hào nhoáng trên thế giới phẳng, dồn nén vào những mỹ từ to tát để nói với nhau nhưng anh thử nhớ lại xem đã bao lâu rồi chúng ta không còn được nghe giọng nói của nhau? Đã bao lâu rồi, anh chưa hề nhìn thấy những vết quầng thâm trên đôi mắt em vì thiếu ngủ?

Anh này, nếu ngày mai mình chia tay, không phải vì chúng ta thiếu niềm tin ở nhau nhưng khi cội rễ tình yêu không bắt nguồn từ sự quan tâm, thấu hiểu và chia sẻ, thì nó cứ muốn bật tung mỗi khi trời nổi gió. Anh đã bao giờ im lặng chỉ để nghe em nói về những tổn thương và va vấp em đã trải qua chưa hay anh chỉ muốn em lúc nào cũng phải tỏ ra hạnh phúc với sự hỏi thăm khi có khi không của anh? Sự thấu hiểu đôi khi không cần phải nói nhưng giữa trùng khơi của cảm xúc, em vẫn chỉ là một người đàn bà yếu đuối thôi anh ạ.

Anh này, nếu mai mình chia tay, đừng cố lao vào những mối quan hệ khác khi lòng anh đang rỗng, cô đơn sẽ chồng lấp bởi cô đơn, anh sẽ không tìm thấy lối ra cho mình đâu.

Anh này, nếu mai mình chia tay, cũng nhẹ nhàng thôi bởi đó chỉ là sự kết thúc cho những buổi chiều em lay lắt với niềm tin, với hy vọng vời xa về sự thuỷ chung trọn vẹn. Chúng ta chẳng dễ yêu nhưng lại dễ dàng gây thương nhớ cho một vài người khác.

Anh này, nếu ngày mai chúng mình chia tay, hãy can đảm nhìn vào mắt em mà nói. Em sẽ dễ dàng buông tay để kịp xoa dịu trái tim mình bớt đau.... 
ĐOẢN KHÚC CHO NGƯỜI

Tay ủ mềm lối Người đi, trong sâu thẳm em dội ngược miền ký ức. Gió ngưng thở bên con chữ ướm đầy mật ngọt. Ủ men say câu tình ái vụng về.

Nhuốm chiều hoang sơ, câu Kinh giáo điều ngỡ mặt phố nằm nghiêng, khỏa xuống chân mây con diều vàng, ngày qua em lâu rồi, và ngày trót không bình yên.

Em kéo mùa đi bằng ký ức ngủ quên, trên cung đàn xập xệ những thanh âm trầy xước. Bước qua Người lâu rồi mà sóng vẫn đập bờ ngây thơ.

Đừng quá vụng dại tin nhau, cũng đừng an nhiên xé chiều lay lắt. Chiếc bình vôi tự mình khô cạn, nắng chiều nào cũng kín mặt hanh hao……

Em đi qua những con phố mồ côi, những con phố chưa hề biết mặc định buồn vui riêng mình. Con phố không ghi nhớ ngày anh yêu em lại phủ kín mưa ngày loang tên sự thật.

Ai bảo nỗi nhớ đảo chiều gây ra mùa tê tái? Ai bảo mắt môi em đong đầy nhụy buồn từ ngàn kiếp không thể tái sinh? Thế nên ngôn từ đội lốt yêu thương ngấm từng cung bậc, ráo hoảnh cuộc về, se lại ngày xưa.

Anh đã nhân bản bao lần câu chữ yêu thương? Để gieo xanh mùa vào những trái tim khờ dại? Kín hở vết xước ngày yêu em, câu thơ lụi tắt đời nhau một đống tro tàn.

Đừng gợi lại trong em niềm đau đã bắt đầu biết gọi tên…..