Khóa nỗi buồn vào sóng, em lặng lẽ khép lại những ngày con đường như rải mật. Góc phố buông, bụi mờ trong khoảnh khắc. Nhón lên chiều, qua xa lộ yêu thương, em đợi mình.
Hình như nắng, hình như gió vương bụi vào mắt em, để khoảnh khắc em gặp anh dường như là ảo ảnh. Nơi yêu thương, giận hờn vấp phải chiều buốt lạnh. Anh gặp lại mình, gió quặn niềm yêu.
Đêm gấp lại hành trình mỏi mệt. Anh cõng ngày yêu vượt biên ải trái tim mình, dành cho em sự đợi chờ cắt gọt bờ vai, tím sẫm ánh hoàng hôn, chia sớt những ăn năn, lắng dịu những lở bồi.
Đã lâu rồi, mùa em vắng những ngày trăng. Con sông hò hẹn cùng nắng mưa, thất thường nhịp thở của ngày đông tàn, hạ tới. Con chữ buồn, vắt ngang mùa chờ đợi. Em thôi náo loạn mình, tìm trú ẩn trái tim anh.
Khoảng nhớ trong em hình thành từ câu chuyện cổ tích ngàn xưa. Cắt xén quỹ thời gian ít ỏi, em tung tăng hoán đổi, khó nhọc ngôn từ, nụ hôn vụng dại vầng trán anh.
Thế thôi, đủ để biết trăng tàn, trăng mọc, đủ để biết tình yêu không phân định rạch ròi những khái niệm nhận - cho. Mắt rủ về đêm, bản tình ca anh hát, dỗ mùa em một mảnh trăng gầy.
Vọng lời đá tạc vào đêm, kẹt lại giữa tháng ngày là xanh xao dấu hỏi. Em gác lên mùa câu thơ mình hờn dỗi. Muối xát lòng anh, những vòng quay hẹn hò.
Anh một mình tạm biệt những ngã tư. Phố vẫn ồn ã đấy thôi mà chiếc va ly mỏi mệt. Chiều Sài Gòn, sân bay ….bước chân ai mải miết. Anh lặng lẽ xếp vào lòng, ẩn ức một em.
Dẫu thế nào, phố vẫn đợi một bình yên, ngày anh trở lại……
Chỉ là em thấy buồn ngày thành phố mù sương. Ngọn núi gần chưa một lần đi nên không bao giờ tới. Em chẳng trẻ như mây – tung tẩy bay tìm con nắng lạ. Sương chặn hết lối rồi, làm sao em gọi được anh?.
Chỉ là trôi trong sương, em không thấy hoa vàng. Hoa đừng như em phủ sương nặng trĩu. Sông đừng như em - cứ hát lời không tuổi. Gió đừng như em. Em đừng như em...
Muốn nhắn anh rằng lau vẫn bền bỉ nở trong sương. Em sẽ gọi gió chở mây về cho núi (dẫu đi rồi em mới biết núi chẳng hề gần như em nghĩ). Cây cầu xây xong rồi, đường rộng thêm nhiều ngả.
Dẫu thỉnh thoảng lại có những ngày thành phố mù sương...
Bây giờ, lại gặp thêm cái "Cho buổi chiều anh" ở đây:
Khóa nỗi buồn vào sóng, em lặng lẽ khép lại những ngày con đường như rải mật. Góc phố buông, bụi mờ trong khoảnh khắc. Nhón lên chiều, qua xa lộ yêu thương...
Hình như nắng, hình như gió vương bụi vào mắt em, để khoảnh khắc em gặp anh dường như là ảo ảnh...
Đã lâu rồi, mùa em vắng những ngày trăng. Con sông hò hẹn cùng nắng mưa, thất thường nhịp thở của ngày đông tàn, hạ tới...
Vọng lời đá tạc vào đêm, kẹt lại giữa tháng ngày là xanh xao dấu hỏi...
Dẫu thế nào, phố vẫn đợi một bình yên...
Bất cứ lúc nào gặp kiểu viết như thế này, Cỏ cũng choáng-lạnh vì thích thú và ngưỡng mộ... Phụ nữ thật đúng là... có lắm những người trí tuệ và tài hoa Xin chào Hoàng Thanh Trang!!
Hy vọng khi nào anh HN về VN, sẽ được tặng hoa thật anh HN nhỉ? ** Xin chào H..