Đêm chùng chình vây
bủa từng ngóc ngách hoang sơ. Gã lại ngồi nguyên đó nơi góc bàn mỗi
tối. Cái khoảng riêng cho gã trút tiếng thở dài của một ngày xuôi ngược.
Nhưng bây giờ gã biết phía xa kia có một cơn mưa nhỏ đang rơi về trong
gã, những giọt nhẹ trong veo làm ấm linh hồn hoang bạt những mùa xưa . .
.
Gã vẫn buồn, cái buồn luôn trong gã như một sự cố hữu. Đau đáu trong tâm hồn gã là nỗi nhớ mùa thu, gã yêu như rã rời cái hoang buồn ẩn sau vẻ rực rỡ của những chiều thu vàng sắc nắng, yêu cái dùng dằng giữa ấm và lạnh trong hơi thở mùa vừa mỉm cười hạnh ngộ đã chen lẫn những mơ hồ thảng thốt tiếng ly phôi … Cơn mưa mùa thu như một thứ men hàn gắn lại những tương phùng và biệt ly trong khúc luân vũ mùa cho lắng chùng hơi thở, cho người biết tìm nhau sưởi ấm lại mong chờ. Mười mấy năm gã du hoang trong cuốn xoay đời gió bụi để tìm cơn mưa ấy, và bất chợt trong đời mưa đã về cho gã nghẹn lòng, cho giọt thương nhớ rưng rưng về trên mắt. Gã biết tại sao nhìn cô, nhớ cô … gã nghe thấy nước mắt cứ muốn oà ra như một lời thú nhận. Gã yêu cô
Gã giả vờ với mình rằng gã đã hết nhớ cô. Chỉ là giả vờ thôi mà trái tim gã cũng thảng thốt vì sợ một ngày như thế. Trái tim của gã quá mỏng manh lúc nào cũng run bắn vì những dự cảm. Những dự cảm bao giờ cũng rét mướt như đời. Gã muốn ôm chặt lấy cô trút những bồi hồi, đuổi đi những âu lo nấp trong mùa đông lạnh. Lạy trời, cái ý nghĩ đó chỉ xuất hiện hai lần trong phút giờ nhớ cô trong đông cứng niềm dự cảm. Cô đừng giận gã nghe không. Chỉ là một giấc mơ nho nhỏ mà lòng người ai cũng có. Đừng buồn!
Gã bây giờ thôi hết muốn tấn phong mình Á thánh, sẽ buồn lắm khi bên trời kia lạnh lẽo có riêng mình. Tiên giới có gì vui không chưa biết. Chỉ thấy Lã Đồng Tân, Hàn Tương Tử vẫn không chịu lên trời, bất chợt gã nhớ về một câu hát: "Lên trời hai đứa hai nơi, thôi anh chỉ muốn làm người trần gian". Thôi, gã ở lại để nhớ cô thôi, bằng xương bằng thịt và những buồn vui đời người ai chẳng có. Cứ để cho tháng năm soi mình trong ánh mắt riêng cô mà cười vì biết mình hạnh phúc, cái thứ hạnh phúc tầm thường mà Tiên giới cũng thầm ghen. Gã yêu cô
Gã cứ để mặc lòng tràn chảy cả hạnh phúc lẫn bơ vơ. Yêu thương bao giờ chẳng vậy. Gã chẳng cần những lời có cánh, cứ thật thà với nỗi nhớ mình thôi. Cô ngờ cũng được mà tin cũng được. Gã không lý giải điều này, cũng không hẹn mai sau bởi loài người vẫn cứ lọc lừa nhau từ những lời hứa mỏng. Mai kia khi lúc móm mém già nua gã và cô sẽ ngồi vui chuyện cũ, cô sẽ biết và mỉm cười… Gã yêu cô
Gã vẫn buồn, cái buồn luôn trong gã như một sự cố hữu. Đau đáu trong tâm hồn gã là nỗi nhớ mùa thu, gã yêu như rã rời cái hoang buồn ẩn sau vẻ rực rỡ của những chiều thu vàng sắc nắng, yêu cái dùng dằng giữa ấm và lạnh trong hơi thở mùa vừa mỉm cười hạnh ngộ đã chen lẫn những mơ hồ thảng thốt tiếng ly phôi … Cơn mưa mùa thu như một thứ men hàn gắn lại những tương phùng và biệt ly trong khúc luân vũ mùa cho lắng chùng hơi thở, cho người biết tìm nhau sưởi ấm lại mong chờ. Mười mấy năm gã du hoang trong cuốn xoay đời gió bụi để tìm cơn mưa ấy, và bất chợt trong đời mưa đã về cho gã nghẹn lòng, cho giọt thương nhớ rưng rưng về trên mắt. Gã biết tại sao nhìn cô, nhớ cô … gã nghe thấy nước mắt cứ muốn oà ra như một lời thú nhận. Gã yêu cô
Gã giả vờ với mình rằng gã đã hết nhớ cô. Chỉ là giả vờ thôi mà trái tim gã cũng thảng thốt vì sợ một ngày như thế. Trái tim của gã quá mỏng manh lúc nào cũng run bắn vì những dự cảm. Những dự cảm bao giờ cũng rét mướt như đời. Gã muốn ôm chặt lấy cô trút những bồi hồi, đuổi đi những âu lo nấp trong mùa đông lạnh. Lạy trời, cái ý nghĩ đó chỉ xuất hiện hai lần trong phút giờ nhớ cô trong đông cứng niềm dự cảm. Cô đừng giận gã nghe không. Chỉ là một giấc mơ nho nhỏ mà lòng người ai cũng có. Đừng buồn!
Gã bây giờ thôi hết muốn tấn phong mình Á thánh, sẽ buồn lắm khi bên trời kia lạnh lẽo có riêng mình. Tiên giới có gì vui không chưa biết. Chỉ thấy Lã Đồng Tân, Hàn Tương Tử vẫn không chịu lên trời, bất chợt gã nhớ về một câu hát: "Lên trời hai đứa hai nơi, thôi anh chỉ muốn làm người trần gian". Thôi, gã ở lại để nhớ cô thôi, bằng xương bằng thịt và những buồn vui đời người ai chẳng có. Cứ để cho tháng năm soi mình trong ánh mắt riêng cô mà cười vì biết mình hạnh phúc, cái thứ hạnh phúc tầm thường mà Tiên giới cũng thầm ghen. Gã yêu cô
Gã cứ để mặc lòng tràn chảy cả hạnh phúc lẫn bơ vơ. Yêu thương bao giờ chẳng vậy. Gã chẳng cần những lời có cánh, cứ thật thà với nỗi nhớ mình thôi. Cô ngờ cũng được mà tin cũng được. Gã không lý giải điều này, cũng không hẹn mai sau bởi loài người vẫn cứ lọc lừa nhau từ những lời hứa mỏng. Mai kia khi lúc móm mém già nua gã và cô sẽ ngồi vui chuyện cũ, cô sẽ biết và mỉm cười… Gã yêu cô
Ước có một ngày
kia chiều gió lạnh bên đời, gã tìm cô như những lần hẹn cũ, để cô ngồi
đó, phía sau có nhiều những người tiếp viên ngày cũ. Gã sẽ ôm đàn, nhìn
vào sâu mắt cô, nghẹn lòng hát cho cô nghe những giai điệu buồn thương
nhớ từ một bài thơ hay nhất vắt trong đời thơ thức nhớ cô. Không gian sẽ
trầm lắng đi rất nhiều và mọi người nhìn cô bằng ánh mắt mến trìu, xoa
trong cô bớt niềm đau dĩ vãng. Từ khoé mắt cô rưng rưng giọt hạnh phúc
lăn dài trên má, gã sẽ mang giọt nước mắt ấy về ru ấm lòng mình sau bao
cách xa đau. Gã biết gã sẽ làm được vì mong cô hạnh phúc, cái hạnh phúc
tầm thường mà Tiên giới cũng thầm mơ . . . ( tất nhiên gã sẽ phải đi học
đàn và tập làm thơ) . Gã yêu cô
Gã chưa bao giờ đi lý giải tình cảm của cô, nói đúng hơn là không dám tìm lý giải. Yêu thì yêu, nhớ thì cứ nhớ thế thôi, lý giải làm gì cho mỏi mệt, mà đúng hơn tí teo nữa là gã sợ trái tim mình sẽ nhói, sẽ đau khi …
Gã muốn nhắc cô rất nhiều những chuyện không đâu, nào là trời mưa, chuyển gió mùa rồi, sáng sẽ nhiều sương đấy cô ra đường phải nhớ mặc ấm vào kẻo lạnh, mặc áo mưa kín cho khỏi ướt, đi guốc thì gót cao vừa vừa thôi kẻo đi nhanh sẽ té ( có thêm 10 cm cũng chẳng cao hơn đâu ), đi xe chậm thôi vì phố quá đông người, ít cười chỗ đông , chỗ làm kẻo người ta để ý nhiều sẽ tổn thương hồn yếu đuối, ăn vặt ít thôi và nhớ uống nhiều nước, nhớ mang bao tay và che nón khi đi ra ngoài nắng, khi đi làm thì cột tóc cao cho xấu đi một tí kẻo người để ý, nhưng về thì xõa tóc cho gió chiều thêm chút mơ, trưa phải ngủ một tí, đêm không nên thức quá nhiều, đừng bận tâm đến gã … ôi chao, gã cứ bộn bề những niềm lo vặt vãnh, cô đừng cười gã nghe không. Gã yêu cô . . .
Ơi cơn mưa cuối cùng của mùa thu !
Mong đêm cô bình yên không dấu muộn phiền. hãy khép lại những miền đau. Hãy mỉm cười trong mơ cho ngày mai nụ cười còn trên môi sớm . Nghe chưa !
Gã chưa bao giờ đi lý giải tình cảm của cô, nói đúng hơn là không dám tìm lý giải. Yêu thì yêu, nhớ thì cứ nhớ thế thôi, lý giải làm gì cho mỏi mệt, mà đúng hơn tí teo nữa là gã sợ trái tim mình sẽ nhói, sẽ đau khi …
Gã muốn nhắc cô rất nhiều những chuyện không đâu, nào là trời mưa, chuyển gió mùa rồi, sáng sẽ nhiều sương đấy cô ra đường phải nhớ mặc ấm vào kẻo lạnh, mặc áo mưa kín cho khỏi ướt, đi guốc thì gót cao vừa vừa thôi kẻo đi nhanh sẽ té ( có thêm 10 cm cũng chẳng cao hơn đâu ), đi xe chậm thôi vì phố quá đông người, ít cười chỗ đông , chỗ làm kẻo người ta để ý nhiều sẽ tổn thương hồn yếu đuối, ăn vặt ít thôi và nhớ uống nhiều nước, nhớ mang bao tay và che nón khi đi ra ngoài nắng, khi đi làm thì cột tóc cao cho xấu đi một tí kẻo người để ý, nhưng về thì xõa tóc cho gió chiều thêm chút mơ, trưa phải ngủ một tí, đêm không nên thức quá nhiều, đừng bận tâm đến gã … ôi chao, gã cứ bộn bề những niềm lo vặt vãnh, cô đừng cười gã nghe không. Gã yêu cô . . .
Ơi cơn mưa cuối cùng của mùa thu !
Mong đêm cô bình yên không dấu muộn phiền. hãy khép lại những miền đau. Hãy mỉm cười trong mơ cho ngày mai nụ cười còn trên môi sớm . Nghe chưa !
Đây chẳng thích mùa thu, vì mùa thu ... vừa mới qua!
Đây chỉ thích cái cô em mặc áo dài tím trong bài của T thui.
Giới thiệu cho đây nhé!
Giữa anh và em
Tế Hanh Anh như người bốn phía mưa rơi Em bỗng đến và cuộc đời hửng nắng Giữa hai ta còn muôn ngàn im lặng Anh vẫn nghe xao động bao lời Tưởng con sông đến lúc trôi em Mùa hạ hết và mùa thu sắp đến Anh lại thấy lòng mình xao xuyến Bởi một cái nhìn sâu thẳm của em Em biết không? Giữa anh và em Không nói được nhiều hơn là nói được Như khi chúng ta nhìn dòng nước Giữa thuyền và bến, giữa bến và thuyền Ngày mai kia trong biến động liên hồi Anh không thể giữ cả những gì yêu quý nhất Nhưng tình anh đối với em không thể mất Như bao tình yêu chân thật trên đời
Tuần mới vui vẽ