Thôi mình ơi!
Chiều đã xếp buồn vào đáy sông
Hư hao vàng lên ngày
sóng không trở lại.
Bàn tay em nắm chặt màu trống trải
Khi mình đi về phía ấy, không em.
Mắt em tròn và đen
Không đủ gieo mầm ước mơ đêm thần thoại
Mưa chật khóe môi nhau
những ngày đông giờ quá mùa xa ngái
Rưng rưng em cháy đỏ sông chiều.
Nước vẫn trôi lặng bến cô liêuKhông đủ gieo mầm ước mơ đêm thần thoại
Mưa chật khóe môi nhau
những ngày đông giờ quá mùa xa ngái
Rưng rưng em cháy đỏ sông chiều.
Bắt mạch cơn khát ngày nụ hôn mình hóa đá
Gió nghi hoặc tạt ngang bờ yên ả
Vắng tên nhau, sông gãy tiếng thở dài.
Thôi, đừng quay lại mình ơi!
Dẫu ngàn năm sóng không đủ hình hài làm phút giây lay động
Em trải lên mùa câu thơ chiều lạnh cóng
Mình đi rồi
yêu thương còn gì
khi sáo rỗng một đời thơ?
Mình đi rồi
Yêu thương còn gì
khi sáo rỗng một đời thơ" ....nghe buồn da diết nhưng lắng sâu một nỗi lòng thương nhớ đến xót xa.Mình mà đọc , nghe được chắc là sẽ quay về thôi chị nhỉ !?!Heheheh....Chúc chị buổi tối bình yên....( một người xa lạ)
Lâu không thăm Sếp, chả trách Thư ký dạo này chậm được tăng lương. Đang đói quá, hết tiền mua bánh rán và kẹo lạc, đề nghị Sếp tă..
Lâu không thăm Sếp, chả trách Thư ký dạo này chậm được tăng lương. Đang đói quá, hết tiền mua bánh rán và kẹo lạc, đề nghị Sếp tăng lương trước thời hạn ngay lập tức.
Đã có Nhạc sỹ nào nhận lời phổ cái bài thơ này của Sếp chưa? Hay lại giao cho Thư Ký tiện thể làm luôn. Chả nhận lời đâu, cat xê nhuận bút hẻo quá! Nhưng nếu có đặc sản chiêu đãi thì cũng tạm ổn.
NV nhặt hộ 2 câu thơ hay nhất đấy. Tinh thế.
Ghé chân đến bến nhà nàng
Lữ khánh say thơ mơ màng bóng lã
Trinh nữ nép bóng kiêu sa
Bến rèm thướt tha chẳng hoạ nỗi vần
Nguyễn Hải
không ngờ chút ấy len keng theo mình ...
Xin báo với các bạn một tin: có người chuẩn bị đi bệnh viện Tai Mũi Họng để chữa mũi vì các bạn rồi đấy! Cám ơn các bạn đã nghĩ tốt về mình, nhưng có nhẽ ý của Nob không đơn thuần là thế, cũng có thể đó là kết quả của bao nhiêu năm mình và Nob sống "chung chạ" ý mà. Mình cũng nghĩ về Nob như thế, tuy nhiên chưa hẳn cả mình và Nob đều...tuyệt như T nói đâu nha!
blog để chat hử chị ! em chưa chat kiểu này. Em hay xài YM. hì
yêu thương còn gì
khi sáo rỗng một đời thơ?
Sao lại ám ảnh vậy , Trang ơi ?
nợ em tôi trả ngẫn ngơ mỗi chiều ...
Dẫu biết nỗi đau như nếp nhăn còn hằn trên trán
Dẫu biết ánh mắt tủi hờn còn đọng vết chân chim
Thì mình ơi
Thời gian qua đối với anh như những dòng sông chết
Không tiếng sóng vỗ về ấm áp những nụ hôn
Anh nhớ tiếng gọi "mình"
Anh nhớ tiếng gọi "ba"
Anh phải về nhà vì thằng Cáo nhớ anh.
Nếu không muốn người ấy quay trở về, sao còn gọi "mình" làm chi, tiếng "mình" đầy yêu thương, oán trách, giận hờn, buồn tủi, tiếng "mình " để nói rằng "mình" vẫn còn yêu "mình lắm", chỉ đang phân vân suy nghĩ chút thôi. Sau Tố Hữu, mình mới thấy Trang dùng từ "mình" hay như thế
Sao lại chặn cả đường về?
Mình thì sexy như thế?
tình cờ biết blog của chị qua một blog khác. Thơ chị rất thú vị, vừa nữ tính mà
lại sâu sắc. Hi vọng sẽ được đọc thêm nhiều sáng tác khác nữa. Hi
Câu hỏi này ai sẻ trả lời đây HTT ơi?
Anh cảm nhận được cái sâu xa của khổ thơ này bằng những gì anh đã gặp. Cám ơn T đã có một bài thơ nói hộ nỗi lòng của nhiều người (chắc chắn thế) trong đó dĩ nhiên là có anh.
Nếu tất cả không thể những điều kia
Anh sẽ trở về bên em vĩnh viẽn
Không một phút giây đợi chờ
Cho đầy ắp một đời thơ
Cho san bằng trống trải
Cho không còn dấu vết bến cô liêu
Cho không thể tìm đâu cháy đỏ sông chiều
Cho tan chảy những chiều lạnh cóng
Ơi ngàn năm sóng!
Em có bằng lòng không???
anh đi bước nhặt phía sau có người
mạch buồn bách hạch phía rơi
tình nhiêu nhiễu xuống rãnh đời cong vênh
Để em" cháy đỏ" cả con "sông chiều "
"Xếp buồn" xuống "đáy sông sâu"
Câu thơ gấy nửa...em cầm đi đâu?
Bài thơ của em rất thơ. một bài thơ hay mà anh đọc được trong ngày.
Chúc Hoàng ThanhTrang vui vẻ và thành đạt trong cuộc sống.
Đọc e post cứ nghĩ e chưa có chồng-chỉ tại câu chữ làm a ngớ ngẩn-căng thật.
A đọc rất nhiều thơ của các hội viên nhà văn mà thấy tiếc e chưa vào hội-Thật lòng đó e
Anh hiểu là sông trong đáy mắt.
Chia tay nhau không có mưa,
anh hiểu là mưa từ đôi mắt.
Nhưng dòng sông, cơn mưa, mùa Đông ... tất cả cũng chỉ là tưởng tượng, điều còn lại là mọi câu thơ đều sáo rỗng.
Cam on em
Không thể không quay lại mình ơi!
Dẫu ngàn ngàn năm sóng
Một ánh mắt em đủ làm anh lay động
Không thể trải câu thơ lên chiều lạnh cóng
Không thể rưng rưng em cháy đỏ sông chiều
Không thể lặng nhìn nước chảy bến cô liêu
Không thể bàn tay em nắm chặt màu trống trải
Không thể phí hoài sáo rỗng một đời thơ!
Đời vắng tình yêu, ta thành kẻ khác
Vắng mũi tên thần, chúng mình cùng lạc.....