Cảm xúc chợt đến khi đọc được entry của một người bạn nên mượn cảm xúc để viết thay người con gái nào đó.
Chiều Sài Gòn mờ những nhớ mong, không gian chật chội cho bốn bề hoang vắng, gió cứ bời lên những cơn khát riêng mình.
Hiểu những khoảng lặng đi qua đời anh, em cố hiện hữu với riêng mình xem anh sẽ như thế nào những ngày rất vắng ấy nhưng em không đủ can đảm để mường tượng, để hình dung, để vớt vát những gì vốn không thuộc về mình. Đơn giản thế thôi, đơn giản như khi ta vội vã qua nhau trong phút chốc, bỗng hoang hoải rất lạ một bờ đau đã khép từ ngàn xưa. Không còn mùa thu, không còn những tiếng thơ nức nở với mùa, không còn những hơi thở tưởng chừng như đứt quãng, chúng ta vẫn phải trở về với thực tại vốn sắp đặt sẵn cho mình, phải không anh?
Rồi mọi thứ sẽ lại đong đầy trong anh thôi, em vẫn chỉ là mộng ảo, một khuôn hình rỗng cho anh tựa lúc bâng khuâng trốn chạy mình, như thế có gì là bất biến, có gì là vĩnh cửu đâu. Chỉ một cái nhấn chuột, nếu em đơn giản chỉ là một cái nick trên thế giới ảo này, thì liệu những bóng mây mùa thu có còn se thắt lối tim người?
Mùa
đã cũ, thơ cũng không còn hình hài để say sóng, nên sóng bối rối lòng
mình chảy ngược phía bờ xa. Thành phố nơi em không có những chiều hoàng
hôn tư lự trên ngón đàn, những nẻo hun hút nhập nhòa cô đơn và xa cách,
nên cố hữu em không thể buộc nỗi đau mình, giả dụ vào bất kỳ một triền
sông nào đó, nên cứ mãi hồ nghi những khoảng lặng của mình trong 4 bức
tường chỉ có máy lạnh và con chữ.
Hãy
xóa hết về nhau những ký ức gợi buồn. Giờ gió, giờ mưa, giờ những đắng
cay chỉ còn là phù du ảo ảnh, không hình hài, không dấu vết, không hò
hẹn như bảy sắc cầu vồng khuất hẹn những cơn giông.
Em hiểu anh đã khó khăn như thế nào để quên em, và em không thể lần nữa làm đau những cảm xúc vốn đã quá nhiều vết bầm tím trong anh.
Cuối
mùa, những cơn mưa trở lạnh, se trong lòng những cám dỗ mùa đông. Tạm
biệt anh, sẽ thôi vòng quay của những ngày bấn loạn. Hãy bình yên như
gió, như mây, anh nhé!
Em có còn gì cho anh nữa đâu ngoài những mùa đau chưa bao giờ khép cửa ......
Mượn 1 người để nói lên cảm xúc
Hãy gắng bình yên nhé.
bb
Ở lắng sâu của ngọn nguồn YT, sau hết những lở bồi, sẽ không còn khái niệm nhận và cho . Chỉ còn bình yên lời ru của người ru nhau ... hì
Ngày xuân vui em nhé !