Khi đủ
lớn để nhận thức được về vẻ bề ngoài, tôi đã rất thích đôi mắt thăm thẳm
buồn của mình. Đã có rất nhiều người tưởng tôi là người theo đạo Thiên
chúa, bởi những người theo đạo thường có đôi mắt đẹp nhưng buồn...- đấy
là tôi nghe họ nói thế.
Rồi tôi lại nhớ hồi mình còn rất nhỏ, năm tôi học lớp 3 thì phải, nhà hàng xóm đón một ông thầy về coi đất đai, ông ấy đã nhìn tôi và phán rằng: "Cháu có đôi mắt buồn quá. Lớn lên sẽ rất lận đận trong tình duyên"...Tôi là người có trí nhớ không tốt lắm, vậy mà câu nói ấy theo tôi đến tận bây giờ. Chẳng biết nó có vận vào cuộc đời tôi hay không nhưng mỗi lần dang dở, tôi lại nghĩ, có lẽ số phận rồi, mặc dù tôi là người không hề mê tín, tôi chưa bao giờ đi coi thầy về vận mạng của mình...
Và rồi, tôi chẳng thích đôi mắt ấy nữa...vì nó luôn ngân ngấn lệ chực khóc, đôi khi chỉ là một chút giận hờn .
Tôi cũng chẳng muốn đem nó ra làm vũ khí để làm yếu lòng người khác đâu, chỉ là tuyến lệ của tôi có lẽ quá nhạy cảm. Đó là những lúc tôi yếu đuối, tôi không đủ bản lĩnh để chế ngự cảm xúc của mình. Tôi có thể khóc thành tiếng, thật to mỗi lần gục đầu vào lòng mẹ như để giãi bày...khi tình yêu tan vỡ, khi thất bại trên đường đời...Những dòng nước mắt đổ dài...và tôi biết nó như xát muối vào lòng mẹ mỗi lần tôi như thế...Mẹ thường bảo: "nếu khóc làm con vơi nỗi buồn và đau khổ, con cứ khóc thật to vào...nhưng con yêu, mẹ không muốn nỗi đau ấy làm hỏng đôi mắt đẹp của con"...
Đã có một thời, người ấy rất thích nhìn vào đôi mắt của tôi, dịu dàng và nồng ấm. Người ấy từng hôn lên hàng mi dài cong cong, từng hôn lên những giọt nước mắt tủi hờn, người ấy bảo có thể chết chìm trong đôi mắt của tôi....Rồi cũng đã xa...Những đêm một mình, đôi mắt tôi đã bao lần thao thức, dù nhắm nghiền nhưng những kỷ niệm ấy vẫn hiện lên trong nỗi nhớ.
BÀN TAY Rồi tôi lại nhớ hồi mình còn rất nhỏ, năm tôi học lớp 3 thì phải, nhà hàng xóm đón một ông thầy về coi đất đai, ông ấy đã nhìn tôi và phán rằng: "Cháu có đôi mắt buồn quá. Lớn lên sẽ rất lận đận trong tình duyên"...Tôi là người có trí nhớ không tốt lắm, vậy mà câu nói ấy theo tôi đến tận bây giờ. Chẳng biết nó có vận vào cuộc đời tôi hay không nhưng mỗi lần dang dở, tôi lại nghĩ, có lẽ số phận rồi, mặc dù tôi là người không hề mê tín, tôi chưa bao giờ đi coi thầy về vận mạng của mình...
Và rồi, tôi chẳng thích đôi mắt ấy nữa...vì nó luôn ngân ngấn lệ chực khóc, đôi khi chỉ là một chút giận hờn .
Tôi cũng chẳng muốn đem nó ra làm vũ khí để làm yếu lòng người khác đâu, chỉ là tuyến lệ của tôi có lẽ quá nhạy cảm. Đó là những lúc tôi yếu đuối, tôi không đủ bản lĩnh để chế ngự cảm xúc của mình. Tôi có thể khóc thành tiếng, thật to mỗi lần gục đầu vào lòng mẹ như để giãi bày...khi tình yêu tan vỡ, khi thất bại trên đường đời...Những dòng nước mắt đổ dài...và tôi biết nó như xát muối vào lòng mẹ mỗi lần tôi như thế...Mẹ thường bảo: "nếu khóc làm con vơi nỗi buồn và đau khổ, con cứ khóc thật to vào...nhưng con yêu, mẹ không muốn nỗi đau ấy làm hỏng đôi mắt đẹp của con"...
Đã có một thời, người ấy rất thích nhìn vào đôi mắt của tôi, dịu dàng và nồng ấm. Người ấy từng hôn lên hàng mi dài cong cong, từng hôn lên những giọt nước mắt tủi hờn, người ấy bảo có thể chết chìm trong đôi mắt của tôi....Rồi cũng đã xa...Những đêm một mình, đôi mắt tôi đã bao lần thao thức, dù nhắm nghiền nhưng những kỷ niệm ấy vẫn hiện lên trong nỗi nhớ.
Nếu như tôi không thích đôi mắt của mình bao nhiêu thì tôi lại yêu đôi bàn tay của mình bấy nhiêu. Thi thoảng, những lúc một mình, tôi lại ngắm nhìn đôi bàn tay mình một cách trìu mến. Những ngón tay thon dài, không mượt mà nhưng ấm nóng.
Tôi đã vui biết bao khi mẹ áp đôi bàn tay của tôi vào má trong những ngày mùa đông lạnh giá. Tôi đã đau biết bao khi lằn roi còn hằn in trên tay mỗi lần tôi không nghe lời mẹ....Lúc 5 tuổi, đôi bàn tay nhỏ xíu lần đầu biết quờ những cái bát, đôi đũa để rửa giúp mẹ, đã biết cầm tem phiếu đi xếp hàng mua thực phẩm từ 5h sáng, đã biết lau nước mắt cho mẹ trong những đêm mẹ khóc nhớ bố nơi xa...
Đôi bàn tay tôi đã run run khi lần đầu có người con trai cả gan nắm lấy trong một trò chơi trước lớp...
Và tôi hạnh phúc vào một chiều mùa đông, khi người ấy dịu dàng nắm lấy bàn tay tôi khe khẽ: "Hãy là của anh, T nhé!"...Người ấy đã nắm bàn tay tôi đi suốt những tháng năm của thời sinh viên hoa mộng. Đôi bàn tay tôi không mạnh mẽ nhưng đủ ấm áp để vỗ về khi người ấy vấp ngã, xoa dịu trong nỗi đau mất mát....Nhưng...bàn tay tôi chẳng đủ can đảm để níu kéo những gì không thể thuộc về mình. Đôi bàn tay rụt rè từ chối tình yêu khi người ấy đang chông chênh giữa hai con đường...mà con đường phía ấy thênh thang hơn.
Đã lâu lắm rồi, đôi bàn tay tôi không còn nắn nót để viết những dòng thư tay cho mẹ, cho bạn bè. Tôi lại quen với bàn phím và mười ngón tay...khi dàn trải cảm xúc trên những con chữ khô khan này...Tôi buồn, tôi giận, tôi yêu thương, tôi hờn ghen....với đôi bàn tay thoăn thoắt những con chữ...nhanh đến nỗi không đủ thời gian cho một nỗi buồn, hay một nỗi nhớ nhung....
Có thể đến bây giờ, cũng chưa hẳn có người nào yêu thương đôi bàn tay của tôi...nhưng tôi vẫn tự yêu thương và trân trọng đôi bàn tay của mình....Tôi ấm áp hơn khi còn được nắm chặt đôi bàn tay của mẹ, được vuốt ve khóe mắt buồn của cha...được vòng tay ôm những người mà tôi thương yêu nhất, được nắm bàn tay bạn bè chia sẻ trong những lúc buồn vui...
Và tôi vẫn chờ...có một ai không quá buồn trong đôi mắt của tôi và biết
nâng niu đôi bàn tay tôi cả những lúc tôi hạnh phúc hay tôi đau khổ....
HTT
- Chào bạn, rất vui vì được làm quen với bạn. Vì mình chưa bao giờ viết lách cái gì cả kể cả ngày xưa học Văn, điểm môn đó lúc nào cũng <5 a="a" b="b" bi="bi" c="c" ch="ch" cho="cho" chu="chu" class="ico action-collapse-comment" con="con" d="d" do="do" em="em" gh="gh" gi="gi" h="h" hay="hay" hi="hi" i.="i." i="i" kh="kh" kia="kia" l="l" m="m" mong="mong" n="n" ng="ng" nghe="nghe" nh="nh" nho="nho" o="o" p.="p." p="p" ph="ph" quen="quen" r="r" ra="ra" s="s" span="span" t.="t." t="t" tay="tay" th="th" thi="thi" tr="tr" trong="trong" u="u" v="v" xanh="xanh" xinh="xinh" y.="y." y="y">5>
Mình
thấy thương cho Đôi Mắt, nó có tội gì đâu, cái tội mà bạn đang gán cho
nó là do "Tâm" của bạn đó chứ. "Tức hạ thì phá thượng" và chảy tràn ra
mắt, vậy mà bạn lại... oan qua đi. Còn đôi tay thì chẳng thấy đâu, chỉ
thấy một nải chuối non với mấy quả dài loằng ngoằng, còn xanh lắm chưa
ăn được
Con
mắt là cửa sổ tâm hồn, mắt T buồn quá thì khổ cả tâm hồn! Nhưng bàn tay
của T là bàn tay ngón búp măng, móng làm neo thon dài, đích thị là bàn
tay sướng rồi! Mắt khổ + tay sướng, như thế đời T nhỏ thì nhờ cha mẹ,
lớn một chút nhờ...người yêu, già già một chút nhờ bé con, nhưng phải 20
năm sau mới nhờ được con nhé! He he he, thầy xem tướng bảo thế, chết ai
nào he he he....
Thì
em cứ mở cửa lều ra coi! Đội hình chính đang chuẩn bị chiến rùi. Nhưng
em đừng có can! Cứ để bọn họ đánh nhau đi. Thế nào chả có con què, con
chấn thương. Lúc ấy, quân dự bị chả phải làm gì, chỉ việc vào lều để cắm
cờ chiến thắng thui.
À, thía còn có ....cái gì khác để yêu và ghét, ngoài hai hạng mục trên không????
Ke ke ke ke
À, thía còn có ....cái gì khác để yêu và ghét, ngoài hai hạng mục trên không????
Ke ke ke ke
Ở
Phan thiết có món Mực sữa rất ngon, bé bằng ngón tay chiên hoặc hấp đều
là món nhậu khá tốt. Nhìn bức ảnh trong bài giống ghê, dịch vị trào sôi
trong bao tử.
Sắp đánh nhau to rùi, Tờ-rang ơi!
Cho anh vào đội dự bị nhé!
Cho anh vào đội dự bị nhé!
Báng
bổ cái ông Thầy coi đất . Ông ấy chỉ coi đất chứ lam sao lại coi được
cả người ? Suốt cả cuộc đời anh chỉ đi tìm người có đôi "mắt buồn" mà
không ra đây này. Bây giờ đâu đâu cũng thấy các chị em "mắt trợn" không
à ?
Đọc
Entry này thấy giành hẳn một Chương để luận bàn về BÀN TAY, làm tôi
nhớ đến câu thơ mở đầu cho bài "Cho ngày mắt ướt..." của một bloger quen
thuộc:
"Ngón mềm trau chuốt từ bi
Nghe thanh thản cứ xiết ghì bờ môi..."
Và tôi vẫn chờ đôi bàn tay ấy!
"Ngón mềm trau chuốt từ bi
Nghe thanh thản cứ xiết ghì bờ môi..."
Và tôi vẫn chờ đôi bàn tay ấy!