Em
đã nói với anh nhiều về sự cô đơn của mình, nhưng em chưa bao giờ đi
tìm định nghĩa về nó, hoặc em có hiểu nhưng em không cố gắng tìm cách để
thoát ra khỏi sự cô đơn đó. Em cứ trông chờ người khác sẽ làm em bớt cô
đơn đi, nhưng em đã sai lầm ngay từ ý nghĩ đó. Đó chính là sự vị kỷ.
Em
đã làm gì khi mình cô đơn nhỉ? Em cố gắng nghĩ đến những điều tích cực
trong cuộc sống, nghĩ đến ngày mai, nghĩ đến cha mẹ, đến gia đình, và cả
anh nữa. Nhưng em không thể bắt lý trí mình tỉ mẩn nghĩ, và nghĩ, chỉ
để cảm thấy mình bớt vắng. Thực tế là chỉ 5 phút thôi, em lại ngập chìm
trong những tư tưởng hoang vu và tối sẫm. Em gọi điện cho ai đó để nói
những điều vu vơ, để sau đó vẫn là sự trống rỗng đến ngộp thở.
Em ngồi
vào bàn, định viết…nhưng con chữ khô cứng. Em không thể viết được. Em
bất lực, những con virut cô đơn đang bủa vây và bào mòn em. Em co mình
trên giường, trùm mền kín mặt. Trong cô đơn, em chỉ thấy sự thất vọng và
ý thức về giá trị bản thân mình bị đưa xuống cuối hàng.
Nhận
thức được mình, nhu cầu của mình và khát khao để trở thành một người có
giá trị hơn trong mắt người khác, em cố gắng nhưng lại không thể có sự
gắn bó và hoà đồng với cuộc sống xung quanh mình. Điều đó làm cho sự cố
gắng của em không đạt kết quả.
Trong cuốn “Cô đơn và gắn bó” Stephanie
Dowrick đã nói “ Khi chúng ta lảng
tránh không muốn biết mình cảm thấy như thế nào, hoặc khi chúng ta phủ
nhận tính hợp pháp trong cảm xúc của chính mình bằng cách phớt lờ hoặc
xem nhẹ chúng đi, chúng ta sẽ không bao giờ học được cách đồng cảm với
người khác. Trong khi đó, đồng cảm – biết người khác cảm thấy như thế nào và quan tâm tới những tình cảm đó – lại chính là nền tảng của sự gắn bó”….Em cảm thấy thực sự không muốn khi em nói ra “em rất đồng cảm với anh”
mà em không hiểu anh, không chia sẻ và gắn bó được với anh. Điều ấy làm
cho em cảm thấy sự sáo rỗng và nhạt nhẽo, và giá trị của em trong anh
cũng không còn quan trọng nữa.
Một ngày nào đó, em sẽ không ngồi đó, chỉ để nhớ anh câm lặng và cảm thấy cô đơn đâu. Em sẽ khác, em chắc là thế.
"Khi khoác lên mình sự bận rộn của công việc, em đang che giấu tình cảm của mình, lúc đó em cảm thấy em hài lòng, em không bị tổn thương hơn so với lúc em một mình. Nhưng đó chỉ là giải pháp tạm thời, nó không thể đáp ứng được nhu cầu của em, nhu cầu cần chia sẻ. Những lúc một mình, em vẫn không thoát ra khỏi cảm giác chán nản và trống rỗng. Em ước gì em có thể nói với ai đó em cần gì và em đang như thế nào để giãi bày cảm xúc của mình".
( thơ Hoàng Thanh Trang)
Chỉ thiên nhiên mãi mãi là tươi trẻ. Tuổi ta ơi vội héo làm gì ... Đúng vậy! Thiên nhiên ngoài kia đầy đắm say và độ lượng. Chúng ta mặc sức mà tận hưởng, không cần hoài nghi. Hãy cứ mở lòng ra mà yêu thương, hết lòng mà yêu thương. Cứ để những cảm xúc bay vào khoảng trời của nó mà tự do thở, mà vượt ra ngoài mọi vòng cương toả của những câu nệ, định kiến từ những giáo điều. Với tôi, khi chúng chúng ta biết cầm tù những cảm xúc của mình, câu nệ bởi những tiểu tiết, ràng buộc để sống không thật thà với chính mình thì không nên làm thơ nữa, không nên làm thơ nữa. Đời sống để mà sống, không phải để nghĩ ! Chính là như vậy, và thơ, đời từ đó trong lòng người hé lộ :
Tìm trong năm đợi tháng chờ
Câu thơ lục bát bây giờ là Em
( ĐNL - Dòng sông chảy mãi - TLN)
Thế nhé và vui !
Bây giờ còn có khối ''Thằng '' đang mê?
Anh đành lòng phải phân chia
Cho em ra biển trở vê....Mênh mông.
Thơ tặng bạn nhân ngày ''Mất vợ '' Hu hu....LNg O.
Cô đơn.... người ta có thể cô đơn ngay giữa chốn đông người. Anh không cảm thấy cô đơn dù đang ngồi một mình để đọc em. Vậy thì cô đơn cũng chỉ là một khái niệm tương đối. Đôi khi chỉ đến bất chợt rồi trôi qua.
Nhưng ở em thì có lẽ không phải vậy. Em hứa sẽ viết cái gì vui vui. Nhưng tới giờ... dường như cái mong muốn vẫn còn hoài thai, cái đã hình thành thì không hề mong muốn.
Không thể như thế mãi được. Phải nói, kể cả khi bất đồng quan điểm. Nếu xung đột thì tạm dừng rồi khi khác lại nói tiếp. Ý chí, lòng dũng cảm, phương pháp đấu tranh khôn khéo là bạn đồng hành sẽ khiến em bớt cô đơn hơn.
Anh là kẻ ngoài cuộc, bất lực đỏ hoe con mắt nhìn dòng lệ chảy trên má em.
Thôi dừng khóc nhé. Đứng dậy và hít thở cho căng lồng ngực...