“Anh nắm tay em nhé, em?” – Giọng anh nhẹ nhàng. Cô ngại ngùng để bàn tay ấm áp lên tay anh. Công viên chiều thật muộn.
Họ cứ ngồi như thế bên nhau, chẳng ai nói với ai lời nào, mặc dù họ có bao điều để nói.
Hai
tiếng bay làm anh mệt nhoài. Nhìn thấy cô ở ga chờ, tim anh như thắt
lại. Chưa bao giờ gặp mặt, vậy mà những cảm xúc lạ lùng làm anh choáng
váng. Lúc này, nhìn vào mắt cô, anh chỉ muốn hôn cô đầy đam mê, thật lạ
vì anh vốn là người có khả năng tàng hình cảm xúc của mình. Vậy mà anh
không ngăn nổi mình khi môi anh lướt nhẹ trên môi cô “Anh nhớ em!”.
Cô không khác so với tưởng tượng của anh. Vẫn là trán dô, mũi hếch và môi cong. Nhưng anh có cơ hội nhìn sâu vào mắt cô, đôi mắt buồn thăm thẳm, dịu dàng, cam chịu…nhưng vẫn ánh lên cái nhìn có phần tinh ngịch và trẻ con mỗi khi cô đùa với anh. Nhìn cô thật bé nhỏ, anh như muốn ôm lấy cô, đủ để cô thấy bình yên trong giây lát.
Cô không thik ngồi taxi, cô muốn cùng anh dạo khắp các con phố Sài Gòn bằng xe gắn máy. Sợ anh lạc đường, cô xung phong làm tài xế. Anh mỉm cười đôn hậu, không cưỡng lại được ánh mắt cô nhìn anh tha thiết “Ngồi sau em nhé, em sẽ chở anh đi qua từng con đường, sẽ đánh dấu bước chân anh và vào mỗi cuối tuần, em sẽ một mình đi lại những con đường này, để biết rằng anh đang hiện hữu bên em, thật gần”.
Ngồi
sau xe cô, những sợi tóc loà xoà nhẹ bay phất phơ vào mặt anh. Mùi
hương dịu nhẹ từ mái tóc, từ làn da cô làm anh run lên vì những ham muốn
tột bậc nhất của con người, là được một lần bên cô, một lần để cô biết
anh cần cô biết chừng nào.
Gần
trưa, đói bụng. Cô đưa anh vào con hẻm nhỏ, toàn món ăn của người Bắc.
Cô chu đáo và tinh tế. Cô và anh hầu như không ăn, chỉ nhìn nhau. Ánh
mắt anh lướt trên môi cô, bờ môi cong mọng đỏ, tham lam hơn, nó còn
tranh thủ nhìn khắp cơ thể cô đầy ham muốn. Cô ngượng ngùng tránh ánh
mắt anh nồng nàn, bờ vai khẽ run lên….
Cô
bướng bỉnh, cứ chạy xe chầm chậm trên con đường toàn nẵng là nắng. Cuối
cùng cô đưa anh vào một con đường loáng thoáng mùi hoa sữa cuối mùa.
Anh ngạc nhiên, không tin SG cũng có hoa sữa “Thế là em bớt nhớ Hà Nội
rồi, em nhé!”..”Vâng, cũng một phần thôi, SG có đủ mọi thứ nhưng không
có anh, thế là thiếu hụt lắm anh ạ”…Tim anh như thắt lại, mọi thứ không
thể làm lại. Anh và cô chỉ có thể song song bên nhau, trong giây lát
không thể bù trừ cho tất cả. Cuộc gặp có thể làm cho họ đỡ nhớ nhau hơn
hay chỉ càng làm nó bùng lên mạnh mẽ?
Sân
bay sáng rực ánh đèn màu. Cơn mưa trái mùa tạt khuôn mặt, ướt đẫm, mặn
chát môi cô. Họ hôn nhau dịu dàng “Anh sẽ trở lại, em. Nhớ giữ sức khoẻ
cho anh, em nhé!”. Cô quay về, trước mặt là khuôn mặt anh rạng rỡ đang
hút dần phía màn đêm.
thơ DẤU LƯNG, có phần với sự góp mặt của :...Hoàng thanh Trang . Đây là cách giao lưu thiết thực giữa các bạn yêu thơ HTT ạ !
Một chuyện tình vừa thực vừa hư.
Hoan hô em. Ngòi bút vẫn có "ma lực", nồng nàn, quyến rũ
Chị kể cho Trang nghe một chuyện vừa xong, cực kỳ buồn cười. Chị có người bạn làm báo SS cùng anh Trần Ngọc Tuấn, bạn ấy thích làm blog để thỉnh thoảng vào viết cho vui, nhưng k biết cho ảnh vào như thế nào. Bạn ấy cho chị pass để chị giúp, chị vào làm cho bạn ấy xong, quên k ra, mà cứ thế đến nhà Từ Linh Nguyên comment, gửi đi xong mới tá hỏa là k phải từ blog mình... hehehe... thế là bạn kia đang từ giới tính nam, chuyển sang giới tính nữ rồi.