Chỉ cần buông tay ra thôi là gió thản nhiên ngập vào buổi chiều em hun hút cuối con đường. Ánh mắt ấy biết cười, làn môi ấy biết nở những lời mật ngọt của người say. Em không còn lang thang nghe tiếng mưa rớt bên lòng để ru miền trơ khấc, giọt nhớ đa mang gối mình lên cỏ, khúc thụy du loang tím mây chiều.
Năm tháng chở nhau trên chuyến xe chật kín thương yêu, ân tình em nồng nàn như lửa, dẫu lửa đã quá thì còn trên tay tro tàn lời hứa, giọt nước mắt trinh nguyên đẫm ướt vai gầy.
Chiều
ngủ trên khóe mắt, mưa đánh rơi tuổi mình nơi góc mòn chữ nghĩa, đảo
một vòng quanh số phận ngời xưa. Cánh buồm không buông neo, dải cát đắp
vào trinh nguyên của đá, hoa mọc lên giữa bờ ngây dại, sóng vấp buồn ào
ạt đam mê.
Ừ
thì kẽ hở của đêm không chứa nổi ngôn từ em muốn nói, chỉ leng keng nơi
góc hồn chuông gió chia mùa năm tháng, dù đêm vẫn muốn đời bí ẩn, phải
không anh?
Em
khản cổ gọi tên mùa di trú vào anh, câu đồng dao buông nỗi buồn lên ô
cửa. Bắt gặp chiều ái ân trên ngực gió. Ánh mắt hoang vu xước phím dương
cầm.
Mùa thu rồi đấy, anh biết không?
Đi mất tiêu đầu rồi ta?
Ke ke, Thư ký nhại Sếp, vì thấy thơ của Sếp miên man quá, hun hút quá, khiến thu xa mà như gần, người gàn mà như xa. Để ngày mai Thư ký gửi Sếp mấy ký nắng thu nhé.
như thế này thì gọi là thể gì ? những câu chữ lay động em với xúc cảm thu sang, đẹp, lãng mạn có chút gì đó hoài
niệm, bâng khuâng. Mấy bức ảnh đính kèm cũng rất hồn, rất thu chị ạ
cảm, e ở ngoài bắc mà chưa cảm nhận được mùa thu, sau khi đọc bài của
chị là mai phải lượn phố cảm nhận mùa thu chị ah. thích nhứt mùa thu...
hi hi Viết tiếp về mùa thu đi chị ơi!