Ảnh minh họa
Chiều thứ bảy, cô ngồi sắp xếp lại tủ sách của mình, bỗng
một gói nhỏ rơi ra từ trên kệ. Cô tò mò giở ra xem, tự nhiên cô rùng mình, một
cảm giác lạnh bao trùm lấy cô. Cô nhìn vào tờ giấy trước mặt, những dòng chữ
bằng tiếng Hán cô không hiểu được, cô cũng không cần biết nội dung ấy là gì,
duy ánh mắt cô cứ chăm chăm nhìn vào những đường nét của con chữ ấy.
Là máu người đấy, là
máu của anh đấy. Lá bùa này anh đã lấy máu của mình để viết, để cầu an cho cô.
Cô ngồi bệt xuống nền nhà, cảm giác khó thở. Nước mắt cô
bỗng từ đâu trở về, cô bỗng hiểu vì sao ngày anh đưa cô món quà này, anh bảo cô
đừng giở ra, chỉ khi nào bất ổn hay đau khổ thì hãy giở ra. Thế rồi cô vô tâm,
cô quên mất, mặc dù cô không đếm nổi số lần mình cảm thấy đau khổ hay bất an. Cô
bỗng thấy rối bời khi nhớ đến anh, không biết giờ này anh thế nào? Chỉ cần một
sms, một cú điện thoại thôi là cô có thể biết được điều ấy, nhưng cô không
muốn, cô không muốn làm xáo trộn cuộc sống vốn đang được anh che chở bằng sự
bình yên và hạnh phúc. Cô mong anh được hạnh phúc.
Dường như thời gian và sự trải nghiệm giúp con người ta biết
lắng lòng và giỏi chịu đựng hơn. Điều ấy đã đúng với anh. Mấy năm trước, khi
anh bắt đầu cảm thấy bấn loạn vì cô, cảm thấy không thể ngừng quan tâm đến cô,
cũng là lúc anh mất ngủ triền miên, đến nỗi mỗi đêm dài với anh luôn nhập nhòa
hình bóng của cô.
Anh cũng như bao người đàn ông khác khi yêu thương thôi,
cũng rạo rực và nhung nhớ, nhưng trên hết là sự đồng cảm đến mức anh có thể làm
mọi thứ để cô vui.
Anh đã từng muốn mình là Á thánh, nhưng rồi trước cô, anh
lại vứt bỏ tất cả để là một người đàn ông bình thường, yêu và được yêu. Đối với
anh, mỗi nụ cười của cô làm anh vui suốt cả ngày, mỗi giọt nước mắt của cô làm
anh đau cả tuần và mỗi khi nghe cô húng hắng ho thì tim anh như thắt lại. Anh
chẳng cần cô nghĩ gì, cứ vụng về dúi vào tay cô cả một đống thuốc từ thuốc bổ
đến thuốc giảm đau….để đến lúc cô có cả một tủ thuốc ở công ty. Cô vốn coi
thường sức khỏe mình nên chẳng bao giờ uống thuốc, cứ kệ cho nó tự khỏi, mặc
anh có lo lắng đến bao nhiêu.
Không biết bao nhiêu
lần, anh cứ âm thầm đi mấy chục cây số chỉ để đứng bên kia đường trước cổng
công ty cô, chỉ để muốn nhìn thấy cô vài giây khi cô đi qua cổng; muốn tận mắt
nhìn thấy cô bằng xương, bằng thịt… có như thế anh mới yên tâm rằng cô khỏe, cô
vẫn ổn.
Anh chẳng bao giờ ồn ào, nhưng những cơn bão ngày đêm cứ
giằng xé trong anh, làm tim anh rỉ máu mỗi khi anh đọc những gì cô viết, anh
bất lực nhìn cô đau với niềm riêng của mình. Anh lại lặng lẽ bên cô, lặng lẽ
thu dọn lại những đổ vỡ trong trái tim cô mà không bao giờ ca thán, ngược lại,
được chăm sóc cô, với anh là một hạnh phúc vô bờ.
Cứ nhớ cô là anh lại một mình ra bờ sông vắng, lặng lẽ với
niềm riêng của mình, ở đó chẳng ai để ý đến anh cả, anh có thể thoải mái gọi
tên cô, gọi những yêu thương về bên cô, để mỗi đêm, trước màn hình vi tính là
dòng tên anh gọi …Trang ơi!
Anh gọi cô suốt những đêm không ngủ, rằng cô là cơn mưa cuối
cùng của mùa thu và lý giải rằng anh đã đi qua bao nhiêu mùa thu, duy chỉ có cô
là cơn mưa nhỏ cuối cùng của mùa thu trong anh, nồng nàn và quyến rũ.
Anh từng khóc khi nhớ cô, người đời nhìn anh và bảo anh yếu
đuối và ủy mị, chỉ có anh biết, trong anh, cô đã trở thành nguồn sống tự bao
giờ.
Còn cô thì sao? Cô đã từng rung cảm trước những dòng thơ của
anh, rung cảm trước cái nhìn nhân ái của anh về cuộc sống, về con người nhưng
cô lại không thể rung cảm trước trái tim anh được mặc dù cô đã từng rất muốn
thế. Nhưng yêu thương là vậy, nó tự nhiên chứ không thể ép buộc được. Cô ngàn
lần cảm nhận được, ngàn lần muốn đáp lại tình yêu của anh, của người đàn ông
yêu thương cô với một trái tim thánh thiện và bao dung, chỉ biết cho đi không
cần nhận lại, nhưng cô không thể…. và anh cũng không đòi hỏi được đáp lại, chỉ
cần được chứng kiến sự có mặt của cô trong cuộc đời này, đối với anh là may mắn
rồi.
Rôi anh cũng rời xa cô, không phải vì anh không còn yêu thương
cô nữa mà vì anh còn quá nhiều bổn phận với gia đình và hơn hết anh muốn cô
được bình yên. Anh để cô lại với niềm vui, nỗi đau và cả một khoảng trống không
gì lấp đầy được. Cô đã khóc khi biết anh xa cô, nhưng không nuối tiếc bởi cô
hiểu, ở bên cô, anh không bao giờ thanh thản được, vậy thì giải pháp ấy sẽ làm
anh đỡ đau hơn khi yêu thương cô mà.
Cô vuốt phẳng phiu, gấp lại tấm bùa bình an của anh và xếp
lại vào chỗ cũ. Cô bước ra cửa sổ nhìn về phía xa và tự hỏi…cô đã đi qua nhiều
rung cảm, nhưng liệu có ai yêu thương cô đến tận cùng như anh không????
Chúc chị lun zui!
Cáo & Thỏ vẫn khỏe chứ ?
Thỏ đi học thế nào rồi ? Có khóc k ? Thỏ đã quen với cô chưa ?
Mẹ Thỏ khỏe k ?
Chuc em luon vui.
Người đời vẫn thường hay bảo: Hạnh Phúc vốn có nhiều gương mặt. Có lẽ cô gái tên Trang ở nơi Entry này đã được số phận ưu ái ban tặng cho sự may mắn được nhìn thấy... một khuôn mặt ấy của Hạnh Phúc... Khuôn mặt đã dám yêu thương bằng cả... máu cua mình