My music

Thứ Hai, 17 tháng 12, 2012

KÝ ỨC CHIỀU


Không ai yêu em như anh!, Bạn trẻ - Cuộc sống, Chuyen tinh yeu, tinh yeu, bao, xa anh, lanh lung, vo tam, noi doi, lua doi, noi buon, chuc em hanh phuc, hanh phuc, yeu em, yeu anh
Ảnh minh họa
Chiều thứ bảy, cô ngồi sắp xếp lại tủ sách của mình, bỗng một gói nhỏ rơi ra từ trên kệ. Cô tò mò giở ra xem, tự nhiên cô rùng mình, một cảm giác lạnh bao trùm lấy cô. Cô nhìn vào tờ giấy trước mặt, những dòng chữ bằng tiếng Hán cô không hiểu được, cô cũng không cần biết nội dung ấy là gì, duy ánh mắt cô cứ chăm chăm nhìn vào những đường nét của con chữ ấy.
 Là máu người đấy, là máu của anh đấy. Lá bùa này anh đã lấy máu của mình để viết, để cầu an cho cô.
Cô ngồi bệt xuống nền nhà, cảm giác khó thở. Nước mắt cô bỗng từ đâu trở về, cô bỗng hiểu vì sao ngày anh đưa cô món quà này, anh bảo cô đừng giở ra, chỉ khi nào bất ổn hay đau khổ thì hãy giở ra. Thế rồi cô vô tâm, cô quên mất, mặc dù cô không đếm nổi số lần mình cảm thấy đau khổ hay bất an. Cô bỗng thấy rối bời khi nhớ đến anh, không biết giờ này anh thế nào? Chỉ cần một sms, một cú điện thoại thôi là cô có thể biết được điều ấy, nhưng cô không muốn, cô không muốn làm xáo trộn cuộc sống vốn đang được anh che chở bằng sự bình yên và hạnh phúc. Cô mong anh được hạnh phúc.
Dường như thời gian và sự trải nghiệm giúp con người ta biết lắng lòng và giỏi chịu đựng hơn. Điều ấy đã đúng với anh. Mấy năm trước, khi anh bắt đầu cảm thấy bấn loạn vì cô, cảm thấy không thể ngừng quan tâm đến cô, cũng là lúc anh mất ngủ triền miên, đến nỗi mỗi đêm dài với anh luôn nhập nhòa hình bóng của cô.
Anh cũng như bao người đàn ông khác khi yêu thương thôi, cũng rạo rực và nhung nhớ, nhưng trên hết là sự đồng cảm đến mức anh có thể làm mọi thứ để cô vui.
Anh đã từng muốn mình là Á thánh, nhưng rồi trước cô, anh lại vứt bỏ tất cả để là một người đàn ông bình thường, yêu và được yêu. Đối với anh, mỗi nụ cười của cô làm anh vui suốt cả ngày, mỗi giọt nước mắt của cô làm anh đau cả tuần và mỗi khi nghe cô húng hắng ho thì tim anh như thắt lại. Anh chẳng cần cô nghĩ gì, cứ vụng về dúi vào tay cô cả một đống thuốc từ thuốc bổ đến thuốc giảm đau….để đến lúc cô có cả một tủ thuốc ở công ty. Cô vốn coi thường sức khỏe mình nên chẳng bao giờ uống thuốc, cứ kệ cho nó tự khỏi, mặc anh có lo lắng đến bao nhiêu.
 Không biết bao nhiêu lần, anh cứ âm thầm đi mấy chục cây số chỉ để đứng bên kia đường trước cổng công ty cô, chỉ để muốn nhìn thấy cô vài giây khi cô đi qua cổng; muốn tận mắt nhìn thấy cô bằng xương, bằng thịt… có như thế anh mới yên tâm rằng cô khỏe, cô vẫn ổn.
Anh chẳng bao giờ ồn ào, nhưng những cơn bão ngày đêm cứ giằng xé trong anh, làm tim anh rỉ máu mỗi khi anh đọc những gì cô viết, anh bất lực nhìn cô đau với niềm riêng của mình. Anh lại lặng lẽ bên cô, lặng lẽ thu dọn lại những đổ vỡ trong trái tim cô mà không bao giờ ca thán, ngược lại, được chăm sóc cô, với anh là một hạnh phúc vô bờ.
Cứ nhớ cô là anh lại một mình ra bờ sông vắng, lặng lẽ với niềm riêng của mình, ở đó chẳng ai để ý đến anh cả, anh có thể thoải mái gọi tên cô, gọi những yêu thương về bên cô, để mỗi đêm, trước màn hình vi tính là dòng tên anh gọi …Trang ơi!
Anh gọi cô suốt những đêm không ngủ, rằng cô là cơn mưa cuối cùng của mùa thu và lý giải rằng anh đã đi qua bao nhiêu mùa thu, duy chỉ có cô là cơn mưa nhỏ cuối cùng của mùa thu trong anh, nồng nàn và quyến rũ.
Anh từng khóc khi nhớ cô, người đời nhìn anh và bảo anh yếu đuối và ủy mị, chỉ có anh biết, trong anh, cô đã trở thành nguồn sống tự bao giờ.
Còn cô thì sao? Cô đã từng rung cảm trước những dòng thơ của anh, rung cảm trước cái nhìn nhân ái của anh về cuộc sống, về con người nhưng cô lại không thể rung cảm trước trái tim anh được mặc dù cô đã từng rất muốn thế. Nhưng yêu thương là vậy, nó tự nhiên chứ không thể ép buộc được. Cô ngàn lần cảm nhận được, ngàn lần muốn đáp lại tình yêu của anh, của người đàn ông yêu thương cô với một trái tim thánh thiện và bao dung, chỉ biết cho đi không cần nhận lại, nhưng cô không thể…. và anh cũng không đòi hỏi được đáp lại, chỉ cần được chứng kiến sự có mặt của cô trong cuộc đời này, đối với anh là may mắn rồi.
Rôi anh cũng rời xa cô, không phải vì anh không còn yêu thương cô nữa mà vì anh còn quá nhiều bổn phận với gia đình và hơn hết anh muốn cô được bình yên. Anh để cô lại với niềm vui, nỗi đau và cả một khoảng trống không gì lấp đầy được. Cô đã khóc khi biết anh xa cô, nhưng không nuối tiếc bởi cô hiểu, ở bên cô, anh không bao giờ thanh thản được, vậy thì giải pháp ấy sẽ làm anh đỡ đau hơn khi yêu thương cô mà.
Cô vuốt phẳng phiu, gấp lại tấm bùa bình an của anh và xếp lại vào chỗ cũ. Cô bước ra cửa sổ nhìn về phía xa và tự hỏi…cô đã đi qua nhiều rung cảm, nhưng liệu có ai yêu thương cô đến tận cùng như anh không????
  • Lâu rồi, em gái qua thăm chị từ nhà huynh Cỏ. Em vẫn kg quên cái ẻn của chị viết về chàng phi công trên máy bay , ẻn năm hai ngàn lẻ chín.
    Chúc chị lun zui!
    • Hoàng Thanh Trang
      Chị cũng gặp em thường xuyên bên nhà anh ấy nhưng cũng ít tg nên không ghé thăm em. CŨng vẫn nhớ cô bé vô tư và hồn nhiên như em nhiều
  • HOA TULIP
  • Cá Gỗ
    Nhày lễ 20/10 vui và ấm áp nhé Trang
  • Chuồn Chuồn Ớt
    Chuồn cũng có một kỷ vật như thế !
    Cáo & Thỏ vẫn khỏe chứ ?
    Thỏ đi học thế nào rồi ? Có khóc k ? Thỏ đã quen với cô chưa ?
    Mẹ Thỏ khỏe k ?
    • Chuồn Chuồn Ớt
      Uh ! Cái kỷ vật ấy là một thông điệp được viết bằng máu trên chiếc khăn tay Trang ạ ! Trông cũng hơi sợ, nên mình cất kỹ lắm.
      Mùa này lạnh mà ! Mẹ Thỏ nhớ giữ ấm ngực và cổ cho Thỏ nha ! Chép cũng mới bị một đợt viêm họng đấy !
      Mình vẫn cho Chép bú dặm 1bình khi ngủ, hắn quen rồi, nên cứ nửa đêm là lồm cồm ngồi dậy đi tìm bình sữa. Mẹ Chép đang định thôi không cho bú đêm như thế nữa, nhưng sợ Chép đói bụng. Mà bác sĩ của Chép thì bảo cứ cho bú đêm nếu Chép thích nên mình cũng không hạn chế.
      Trang cai sữa cho Thỏ đi, nếu Thỏ chịu thì cho bú bình, không thì tập uống bằng ly trước khi ngủ vậy ! Cơ mà cai sữa thương lắm í !
  • Chuot yeu !
    Khi tinh yeu khong co su thanh than la doa day va giai phap voi tinh yeu ay la buoc di, quen tat ca, co vay moi song, ton tai tiep duoc. Anh doc bai nay thay em luon dan than ve chon cu cua su hoai niem. Duong nhien co cai hay nhung cai do thi nhieu.
    Chuc em luon vui.
    • Hoàng Thanh Trang
      EM biết bám víu vào đâu khi hiện thực đôi lúc làm mình quá nản lòng hả anh?
  • Cỏ
    Không! Có lẽ thế. Có lẽ là Cỏ đã cảm thấy thế. Với tư cách, và ở từ dưới góc độ... của một người đàn ông
    Người đời vẫn thường hay bảo: Hạnh Phúc vốn có nhiều gương mặt. Có lẽ cô gái tên Trang ở nơi Entry này đã được số phận ưu ái ban tặng cho sự may mắn được nhìn thấy... một khuôn mặt ấy của Hạnh Phúc... Khuôn mặt đã dám yêu thương bằng cả... máu cua mình
    • Hạ Ly
      Uh, hạnh phúc khi được ai đó yêu bằng cả máu của mình, thích lời com của Cỏ!
    • Hoàng Thanh Trang
      Uh, Trang cũng nghĩ vậy. Sẽ chẳng có người đàn ông nào yêu thương và có đủ bao dung đến tận cùng như thế đâu. Chỉ là Trang nhìn lại, trân trọng tình yêu của người ấy và mong rằng người ấy sẽ hạnh phúc, thật hạnh phúc vì người ấy xứng đáng được như vậy. Cảm ơn Cỏ đã đồng cảm và trả lời giúp Trang.
    • Hoàng Thanh Trang
      @ Hạ Ly!
      Hạnh phúc đấy nhưng sẽ đau khổ gấp nhiều lần khi mình không thể đáp lại tình yêu ấy, HL à.....
    • Cá Gỗ
      Mình tâm đắc với tâm tư của cả 3 người, nhất là cái sự day dứt của chủ nhân khi trả lời Hạ Ly
    • Hoàng Thanh Trang
      Uh, Cá ơi, em đôi lúc hay vẩn vơ nghĩ lại chuyện xưa, dấu hiệu của tuổi zà chăng?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét