Anh
hiên ngang gõ vào đời em những ký tự không hề rỗng. Những ký tự bào mòn
đêm, đuổi bắt những cung đường mê đắm bằng ánh sáng của khát khao. Lộ
thiên những ráng mùa trực cảm, trút bỏ hào quang, linh hoạt bản ngã chúi
mình vấp vào sợi đam mê. Anh gọi em là quá khứ một thời ủ kín từ ngàn
xưa, giờ hữu hạn một bờ vai biệt tích những đêm dài.
Sóng xô ghềnh, những mảng đời chất ngất phù sa. Tim réo gọi bản tình ca không lời, quật ngã khúc xạ ngực gió thời gian. Ngôn từ em bất lực, neo vào cánh buồm khát, lời yêu vụng ngã phía tim đường, đêm không khoá nổi mình bằng mã số niềm tin.
Cuộc
hò hẹn đầu tiên, cuốn đêm vào ánh sáng ngày, cuốn linh thể vào thác lũ,
dự cảm lập trình, module chứa đầy ký tự ảo. Phía sau lời yêu anh, em
thắt lòng, đối diện hằng hà giông bão. Nhúm lẻ nỗi buồn, cạo trắng niềm
đau.
Anh không mặc định lời yêu em, chỉ câu thơ cứ hoang mang trực gãy. Nút cô đơn cài giữa ngực, căng mùa yêu, nơi dòng sông dừng lại. Bồi lở phía ngôn từ, phế tích những hờn ghen.
Ngược con đường dẫn đến anh. Em, gặp lối mòn triền miên, ngày, đêm, trộn vào mùa đông, trĩu vai khuya mệt lả. Đoản khúc phiêu lưu, ngón thơ gầy như mắt lá. Run sợi nào cũng ngằn ngặt âu lo.
Phác hoạ mùa, chừa lại chút hoang vu. Cõng mùa trăng đi qua miền gãy đổ. Biết không thể gạch tên anh khỏi quỹ đạo. Nhớ ! em gom lá chiều xâu kín hoàng hôn.
Giấu mùa yêu lên tháp cổ. Hao mòn, quỹ thời gian em không chỉ có 24 giờ chật chội. Miết những nồng nàn, mưa đánh đắm giọt chiều vào tim ngày, oà vỡ. Giọt cà phê đua nhau sốc nổi, bày ra đen, đắng kín môi người.
11 giờ đêm, virut ngủ cứ chường mình ngồi thức. Giọt nước mắt khô hoá thạch, bản “Moonlight” sonata trễ nải, buông lòng.
Rèm mi đông cứng phím chờ
Phía anh đêm có lệch mùa..riêng em?
Phía anh đêm có lệch mùa..riêng em?
Trang ơi!
2-- Phía anh đêm có lệch mùa..riêng em? câu nì là chết í nhé--- Em ghê thật.
Chợt nhớ: Chỉ còn mênh mông gương hồ, hắt hiu soi những cây bàng lá đỏ, chỉ còn mênh mông gương hồ ... từng hàng cây góc phố ngây ngô nhìn nhau ...
Ngôn từ không hề ảo, nỗi niềm không hề ảo, và những dấu chân đêm không hề ảo. Chỉ là những dấu lặng giữa ngày và đêm cứ khoét sâu niềm hoang ảo trổ lên ngực chiều những lưỡi gió ngông đau
Rèm mi đông cứng phím chờ Phía anh đêm có lệch mùa..riêng em?
Bài rất hay mà lạnh ...
Em vui !