Có thể nào không anh khi bình yên trong em chỉ là miền nghiệm ảo? Không gian chìm xuống những lời yêu cười cợt trên đôi vai gầy năm tháng? Anh xuất hiện trong đời em khi con phố nhỏ đã ngủ yên sau những hành trình mệt mỏi. Gối đầu vào màn đêm ấy, nỗi buồn em lại mặc cả với niềm vui của chính mình.
Đêm nay biển động và hoài nghi, sóng miên man vỗ nhẹ vào không gian riêng em một mình thao thức, xông xênh những dự cảm, em bất cần một cuộc đấu giá trái tim mình.
Dẫu là những dải đăng trình thắt nút một cuộc yêu vừa đấy nồng nàn, lại thanh thản gói lòng mình hoài vọng một đáp số vô cùng là anh.
Anh đong đầy em bằng những vệt nắng ưu tư khăng khăng lời hẹn hò với mưa nắng. Mưa đầy chiều, sao lòng em vẫn còn trắc trở và băn khoăn với lâu đài tình yêu trên đỉnh đồi số phận?
Đêm chạng vạng trước hiên nhà, em đã trót cầm mưa giăng trên con đường đến bên anh, gập gềnh và lênh loang là niềm nhớ, giam cầm thời gian băng băng trên xa lộ của nỗi buồn.
Em chanh chua đổ tội cho những cảm xúc lạ lùng khi nắm tay anh mà bợt run đến bây giờ. Không phải là những khoảng yêu vừa lên men đã tự tử trong buổi chiều em say anh, mà chỉ là dải sông mềm trên khóe môi anh hóa cánh diều ảo vọng.
Em tiếc mãi một ngày xưa đã hóa thạch thành hình hài của quá khứ mà không có anh bên đời. Mỗi lần lạc vào xưa, nơi lời ru đứt gánh giữa chiều nông nổi, em lại ghim vào mảnh ghép cuộc đời mình những vá víu hờn ghen và giá buốt, không thể thanh thản ướt vầng trăng khát ….cho đến ngày em ngập ngừng trước ánh mắt anh thiêu đốt và nồng nàn.
Đã nhiều lần, con phố trở giấc giữa mặn mòi đêm, gió thắc mắc sao dòng sông chật chội lẫm chẫm soán ngôi dấu chân em chia thì quá khứ, anh còn mãi khất hẹn hoang vu chất đầy phù sa lấp đầy bên lở em xuân thì.
Guốc mộc lốc cốc gõ vào miền tâm cảm xưa trăn trở, loáng thoáng em ghi âm lại vết xước gánh thời gian vào mùa. Thôi thì mặn nhạt với hanh hao, nốt trầm chia ngang ngày giông bão, nỗi buồn an nhiên thoát hiểm bên chiều.
Anh
yêu em trót đằm mình cơ nhỡ những hoang sơ, nắm lại bàn tay ấm những dư
âm soán đổi địa vị tình yêu, thanh thản cùng em trải mật những năm
tháng vụng mùa yêu....đến muôn đời....
Trãi sao cho hết lòng mình. Nhớ thương...
Vương..
phải là những khoảng yêu vừa lên men đã tự tử trong buổi chiều em say
anh, mà chỉ là dải sông mềm trên khóe môi anh hóa cánh diều ảo vọng. Cá Gỗ rất thích câu này. Chúc tuần mới nhiều niềm vui