HƯƠNG BUỒN CHỢT LẠNH TỪ ĐÊM
Hơi thở úp mặt vào nhau
phập phồng những muộn màng thoát ra từ thanh quản
Bức tường vuông khối màu chán nản
đang tượng hình
từ đêm.
Có tiếc không những lối mòn thăm thẳm
sau tấm lưng ngày phản chiếu
bóng mình đổ dài dưới đáy ly cà phê.
Dấu chân còn vụng dại
ngang qua vết xước dài
khuôn mặt co giãn với những điều giản dị
không ẩn ức
không hoài nghi
không đủ gam màu để biểu đạt
nỗi buồn cứ ầng ậc qua đi .
Mắt người vừa chớp một màn sương
đủ nhói lòng nhịp thở
Gương mặt niềm vui vừa bước qua cửa sổ
khai sinh những linh hồn vừa mới qua tay.
Nong những nồng nàn
còn lẩn quất đâu đây
Hơi ấm bò lan ra ngõ bình minh
đang lạnh dần từ đôi chân mỏi
Loãng nỗi buồn cũng từ ấy mà trôi....
Bữa nay trời hoang mộ
Phố lăn mình lấc khấc đổ vệt rơi....
những câu thơ là lạ. Đa thanh âm, đa ngữ nghĩa, nhưng
lại phong kín một niềm ưu tư riêng.
Bữa
nay trời hoang mộ Phố lăn mình lấc k..
Chúc em những ngày cuối tuần vui vẻ!
Từ ngữ trong thơ bạn thật uyển chuyển! thích!