Tôi không còn trẻ. Mái tóc điểm bạc đã tố cáo tuổi tác của tôi. Nhưng được cái, hình dáng tôi được khoác một bộ cánh doanh nhân thành đạt và lịch lãm. Quán cà phê sang trọng bậc nhất Sài Gòn, trước mặt tôi, em trẻ trung, bé bỏng đến thánh thiện, đôi môi lúc nào cũng căng mọng như trái chín đầu mùa (mặc dù tôi biết, em không còn độ tuổi ngây thơ đến dại khờ)…
Tôi đã qua tuổi để ham muốn một tình yêu ngoài hôn nhân, bởi tôi đang có một gia đình hạnh phúc bên vợ và hai đứa con ngoan ngoãn, xinh đẹp. Tôi càng không muốn, người ấy lại là em…bởi em mong manh đến vô cùng….
Thế mà rồi tôi lại yêu, yêu như tuổi hai mươi sôi nổi và ồn ào. Tôi thèm được nghe tiếng em mỗi sớm, thèm được nhắn tin cho em trước khi đi ngủ, thèm được nghe giọng cười trong vắt hay giọt nước mắt đến nao lòng…..
Công việc họp hành liên miên, những chuyến công tác dài ngày….tôi không còn thời gian để thở nữa….Thế mà lạ lùng thay, tôi vẫn còn thời gian để nhớ em, nhớ đến quay quắt, đến cháy lòng….Và những lúc như thế, tôi xa xỉ dành cho mình những giây phút lang thang trên biển, nhìn về phía xa xa, nơi có em đang bình yên và hạnh phúc….nơi tôi biết, mình không hề có mặt trong cuộc sống của em….
Trước đây, đứa con gái 10 tuổi thường mượn điện thoại của tôi để chơi games, thì giờ đây, tôi giữ rịt chiếc điện thoại bên mình…Tôi chỉ sợ lúc em nhắn tin hay gọi điện, tôi không có mặt để nghe tiếng em…Và mỗi lần thấy số máy của em, tôi lại cuống cuồng vừa lo sợ vừa vui sướng… Tôi rón rén nhắn tin cho em, những lời yêu thương mà mấy chục năm nay tôi ngỡ như quên mất, tôi ngọt ngào rót vào tai em những câu yêu đương mùi mẫn mà đôi khi nhớ lại, tôi cũng ngượng ngùng.
Lạ thật đấy, tôi cảm thấy mình trẻ trung và hài hước. Tôi không còn quát mắng nhân viên như trước. Tôi bớt thời gian ở các quán nhậu, chăm chỉ vào quán cà phê có kết nối Wifi. Khi nhìn thấy em sáng đèn, tôi cũng chat chit như những cô cậu học trò. Có khi nào tôi tự đánh máy đâu, thế nên tôi toàn bắt em chờ khi cứ mổ cò bằng một ngón tay….Tôi thấy mình buồn cười và lập dị….nhưng tôi lại đam mê…Tôi không ngờ mình có thể dành mỗi ngày một tiếng chỉ để chat với em những câu chuyện không đầu, không cuối, những câu vu vơ đến trẻ con…. Chúa ơi! Tim tôi cũng lặng đi khi nghe em kể về một người con trai nào đó thương yêu em, về những nỗi buồn trong quá khứ của em…Không phải là tôi ghen đâu, chỉ là có chút gì nhoi nhói nơi lồng ngực, cảm giác như tôi chỉ muốn em thuộc về tôi, hoàn toàn và mãi mãi…. Tôi không dám để tên em trong máy điện thoại, chỉ là một cái nick tắt để tôi ngầm hiểu, bởi chính tôi cũng không muốn phá bỏ đi tất cả mọi thứ chỉ vì tình cảm mà tôi đã dành cho em. Em lạ lắm, lạ đến nỗi tôi cũng không hiểu nổi. Em đẹp, đẹp đến ngơ ngẩn khi nhìn vào đôi mắt ướt và dáng em ngọc ngà. Em có cả tá đàn ông đeo đuổi và cung phụng (nếu em muốn)….Và tôi, lúc đầu cũng nghĩ em đến với tôi chỉ vì chiếc áo khoác thành đạt và giàu có của tôi….Tôi cũng bắt đầu thử em khi đề nghị chu cấp cho em một cuộc sống đầy đủ hơn, tiện nghi hơn….nhưng đáp lại tôi chỉ là cái lắc đầu nhí nhảnh và giọng cười giòn tan….Những món quà có giá trị tôi tặng em, em đều khéo léo từ chối…chỉ nhận những lẵng hoa tôi gửi…Có thể em là cô gái lãng mạn, đa cảm…và tôi trân trọng em ở điều ấy. Cuộc sống của em cũng còn vô vàn khó khăn…nhưng tôi luôn thấy ở em nụ cười và bản lĩnh…
Đến bây giờ tôi cũng không biết, vì sao em lại quen tôi. Duy nhất một lần em nhắn với tôi: “Có thể anh không tin…nhưng anh là người có thể lắng nghe và chia sẻ…Và em chỉ cần điều ấy thôi….”. Tôi có thể mang đến cho em những lời hoa mỹ, một cuộc sống vật chất xa hoa…nhưng lại không thể mang đến cho em trọn vẹn một vòng tay, một cuộc sống gia đình….Rồi em sẽ phải đi lấy chồng, rồi tôi cũng sẽ phải quay về với gia đình của mình…Tất cả không thể thay đổi được gì….nhưng tại sao tôi vẫn nhớ em đến thế? tại sao tôi vẫn yêu em đến thế? Tôi thèm được ôm em vào lòng, thật chặt đến tan chảy trong em, thèm được hôn lên đôi môi mọng đỏ, e ấp kia….để tôi và em có những giây phút sống thực với tình cảm của mình…Đối với tôi, đó không chỉ là nhu cầu về thể xác, mà ở đó, còn là sự đồng điệu nơi tâm hồn, nơi trái tim….Chứ nếu chỉ cần thế kia, tôi đã không phải yêu em ở nơi xa thế, ở ngay gần tôi thôi, cũng có bao người phụ nữ muốn dâng hiến cho tôi…Tôi thèm ở em ở sự đồng cảm, ở trái tim nhân hậu và bản lĩnh, ở sự năng động và nhiệt huyết….Có lẽ tôi yêu em nhiều quá nên tất cả những gì thuộc về em, tôi đều thấy đáng yêu và trân trọng…..
Tôi thường nghĩ đến lúc gặp em, tôi sẽ yêu thương em đến tận cùng, để em chỉ thuộc về tôi thôi…Tôi đã từng muốn hôn em biết bao nhiều, từng muốn áp tai vào trái tim em, để nghe hơi thở mong manh đập dồn nơi ngực trái….để xoay em trong nhịp điệu tâm hồn….Ngồi trước mặt tôi đây, em còn đẹp hơn so với những gì tôi đã thấy….Định nắm bàn tay em mà trái tim tôi lại dè dặt, sợ cái mong manh của em tan biến đi. Đôi môi này tôi đã từng nói ngàn lần với em rằng “Cho anh hôn em nhé!”…nó ngay trước mặt tôi thôi…tôi cũng không dám. Chỉ lặng lẽ nhìn em, thật lâu, đăm đắm và say mê. Em như mảnh pha lê trong veo mà tôi sợ, chỉ cần cơn gió qua thật nhẹ, cũng vỡ tan và biến mất. Thế nên, tôi cứ muốn em ngàn lần thánh thiện như thế, để đôi lần sau những xô bồ của cuộc sống, sau những bon chen, tính toán của cuộc đời…tôi lại được nghĩ về em, nhớ về em với một nỗi khát khao và đam mê cháy bỏng.
Em là của riêng tôi thôi, trong tiềm thức, trong nghĩ suy, trong những cảm xúc còn lại của cuộc đời. Tôi sẽ lặng lẽ đi bên đời em…như một áng mây yên bình, dịu dàng. Đừng ai lên án em, bởi tôi sẽ nhận tất cả lỗi lầm về mình, rằng tôi là người đàn ông tầm thường, rất mực tầm thường…khi đã lôi kéo em vào một thứ tình cảm mơ hồ, không có đoạn kết…Tôi thương em đến se lòng khi nhìn thấy giọt nước mắt nhẹ rơi, tan chảy trong tim tôi tưởng đã chai sạn qua những năm tháng thăng trầm. Rót lòng mình vào ly cà phê đắng ngắt, tôi uống cạn như để kìm nén những yêu thương đang trào dâng đến tận cùng.
Ngày mai thôi, tôi lại trở về thành phố biển quê mình, trở về nhịp đời hối hả của những lo toan, danh vọng và tôi biết…tôi đã để lại nơi này những xúc cảm yêu thương còn xót lại của cuộc đời…Em không thể thuộc về tôi, tôi không thể thuộc về em….chỉ còn lại nỗi xót xa dâng lên khóe mắt. Thiên thần của tôi ơi! Mong em bình yên và mạnh mẽ hơn trong cuộc đời này…. Rồi tôi sẽ đau đớn khi em trọn vẹn thuộc về người khác, một ngày rất gần thôi nhưng tôi mong là em hạnh phúc….bởi tôi yêu em, yêu rất nhiều.….
HTT
khụ khụ
Em nói thế các cụ các anh đừng tức em nhé, tức em, em ứ mặc váy ngắn cho các bác xem chân dài em đâu...
Trang ơi, quậy chút chị ...chạy thôi...
yêu ngoài hôn nhân, bởi tôi đang có một gia đình hạnh phúc bên vợ và
hai đứa con ngoan ngoãn, xinh đẹp. Tôi càng không muốn, người ấy lại là
em…bởi em mong manh đến vô cùng…. Ai lại muốn bỏ, chỉ muốn thêm phòng nhì thôi... Tôi
cũng bắt đầu thử em khi đề nghị chu cấp cho em một cuộc sống đầy đủ
hơn, tiện nghi hơn….nhưng đáp lại tôi chỉ là cái lắc đầu nhí nhảnh và
giọng cười giòn tan….Những món quà có giá trị tôi tặng em, em đều khéo
léo từ chối…chỉ nhận những lẵng hoa tôi gửi… Em muốn chiếm trọn anh cơ, em không muốn chia sẻ cái của anh có cho bà chị già xấu xí đó đâu... Em
là của riêng tôi thôi, trong tiềm thức, trong nghĩ suy, trong những cảm
xúc còn lại của cuộc đời. Tôi sẽ lặng lẽ đi bên đời em…như một áng mây
yên bình, dịu dàng. Ôi! con nai già ngơ ngác đạp trên những lá vàng khô..., cỏ non nhá nhem nai già..... He he he he..... ..
Che mái lều em tạm ngủ qua đêm.
Anh sắc hết những nỗi niềm đau khổ
Thang thuốc liều anh uống để yêu em!"
Đấy, có thế thôi mà ông không dám còm, lại nhờ tôi! Ông xem, có chết ai đâu nào!
Thế nào, bây giờ ông có nhận mấy câu ấy là của ông không, hay để tôi nhận luôn cho nó...vuông!
Tôi cho ông ba ngày, nếu ông không lên tiếng, tôi đi đăng ký bản quyền luôn.
Cái gì? Tôi đăng lời thú nhận giúp ông luôn á? Có mà dở hơi không biết bơi, đăng giúp ông thì tôi đăng quách cho tôi luôn, cần gì!!
Rất mới.
Con trai như bọn anh chịu, không viết thế này được. Hu hu
Minh Nguyệt
Mà, nói chung là nắm tay không ăn thua đâu. Phải học theo bọ Vinh, hun đại cái. Mà anh thấy Trang cũng bắt đầu liều mình rồi đấy thôi. Dưng mà, lúc nào gặp mà không dám hun thì đừng có mà ... tiếc nhá!
Tôi nói "Đâu, cười anh đấy! Cái thằng cha trong bài viết này tả giống anh quá!".
Bọ: "Cụ thể là giống cái gì?". -"Mái tóc!".
Thật chán như con gián, không có mỡ để rán!
Còn Trang thì sao????