“Anh không muốn mất em”
– Cô ngồi bần thần trước màn hình máy vi tính, không thể gõ bất cứ ký
tự nào nữa. Những giọt nước mắt thi nhau rơi trên khuôn mặt trong ngần.
Cô lặng lẽ xếp tài liệu vào cặp, dắt xe ra cổng và đề ga.
Cô chọn cho mình một quán café nhỏ khuất sau những ồn ào. Cậu nhân viên im lặng chờ cô kêu nước rồi trả lại cô với một không gian riêng, thật riêng mà cô đang muốn tận hưởng. Cô mở máy điện thoại, mở inbox, đọc lại những sms mà anh gửi cho cô từ khi quen nhau đến giờ. Dù chỉ là những tin nhắn rất khách sáo và vô cảm thôi nhưng cô vẫn trân trọng vô cùng…..
Và hôm nay anh nhắn cho cô, cái tin nhắn làm cô run lên và oà khóc vì tủi thân.Ngày cô tiễn anh ở sân bay, cái ngày mà cô vừa mới biết anh đấy thôi, cái giây phút định mệnh khi cô ghé tai anh thì thầm “ Anh ôm em được không?” Và anh ôm cô, nụ hôn lướt nhẹ trên môi làm tê liệt mọi giác quan, cô đã biết mình thuộc về anh từ giây phút ấy. Cô trở về mà cảm giác hư ảo cứ bủa vây cô, không định lượng, cô thất thần quay lại nhìn bóng anh đã khuất xa.
Cô tự hỏi mình, thế là yêu ư? Chỉ thế thôi mà mình có thể đánh cược mọi thứ để đến với anh ư? Tình yêu có là đoá bồ công anh nở bên chiều vụng dại với riêng cô không hay chỉ là ánh chớp hào nhoáng của đam mê?
Cô nhắn cho anh những sms đầy hồi hộp và lo âu, đầy dự cảm cho những ngày cô ngụp lặn giữa hoài nghi, thất thường và nhớ. Cô nhớ anh. Những tin nhắn hồi âm của anh bao giờ cũng trễ nải, cũng nửa vời. Cô thấy mình hụt hẫng. Có lẽ anh sợ những tình cảm của cô sẽ phá bỏ tất cả những ẩn ức anh đang nuôi dưỡng bấy lâu, những ẩn ức anh giữ cho riêng mình trong những đêm không ngủ.
Những giấc mơ về hình ảnh hoa bồ công anh trắng rực mùa cứ trở đi trở lại trong cô, cô sợ tình yêu của mình cũng tan biến sau một đêm như thế, chỉ còn lại dư âm của những cánh bồ công anh rụng trắng bên trời. "Những cánh bồ công anh tự tách mình khỏi nhuỵ hoa để theo chân chàng Gió đa tình. Sau cuộc hành trình ấy, hoa bồ công anh rơi xuống, vùi mình vào trong đất để chờ mùa hồi sinh" (****)
Anh vẫn bận lòng với những chuyến bay, với những bề bộn của công việc, với những mối quan hệ đặc biệt của mình. Cô ẩn hiện đâu đó sau những phút giây anh nhìn thấy cô trên blog, buồn trong những entry cô viết cho mình.
Cô im lặng, cố gắng im lặng trong khi trái tim cô đang gào thét vì nhớ anh. Nhưng cô tôn trọng sự lựa chọn của anh, tôn trọng những điều anh kìm nén cho riêng mình.
Sự im lặng đôi khi làm cô bình thản, nhưng đôi khi nó làm cô muốn vỡ tung lồng ngực vì những điều không thể nói với ai.
Cô im lặng theo dõi bản tin thời tiết mỗi ngày, xem ngày mai ở nơi đó anh có lạnh không.
Cô im lặng áp ngực vào những dòng viết giản dị về anh, tên anh trên một tạp chí nào đấy.
Cô im lặng để nghe nỗi cô đơn chợt đến bên anh trong mỗi chuyến công tác xa. Và cô tin, đó là cách cô yêu anh trọn vẹn nhất.
Khi đi mua sách, cô thường tự hỏi, khi đọc xong cuốn sách này, mình có nên kể với anh không? vì anh thường chẳng bao giờ có thời gian đọc sách. Cô ước ao được kể anh nghe về những câu chuyện đã làm trái tim cô thổn thức và rơi nước mắt, những cuốn sách làm tâm hồn cô dịu hơn, nhiều yêu thương hơn.
Khi đi uống café, cô thường chọn cho mình những quán café thật thâm trầm, cổ kính, và nghĩ đến ngày cô được cùng anh ngồi đó trò chuyện, bởi cô biết anh vốn không thích ồn ào, anh thik sự kín đáo và nhẹ nhàng. Chẳng thế mà có lần nhìn cô nổi nóng, anh thấy sợ. Cô hứa, cô hứa sẽ thật dịu dàng bên anh.
Khi đi qua những shop quần áo, nhìn những manơcanh, cô lại nghĩ, trông anh sẽ thế nào nếu mặc chiếc áo đó nhỉ?
Cô cứ hay vụn vặt vậy đấy, anh sẽ cười nếu biết cô thường xuyên nghĩ thế, nhưng anh sẽ không bao giờ biết đâu.
Cô vẫn gặp anh, thường xuyên hơn trong những cuộc gặp gỡ với bạn bè chung của hai người. Cô vẫn gặp anh mỗi khi anh xuất hiện trên TV, mỗi khi cô đọc những điều anh viết, dẫu không phải cho cô.
Cô đã yêu anh cả khi anh không bao giờ có mặt trong cuộc đời cô. Dẫu điều ấy cô chẳng thể nào quen được, dẫu mỗi lúc cô đơn, cô thèm được dựa đầu vào bờ vai anh biết bao, dẫu mỗi khi vui, cô thèm được vòng tay anh chia sẻ.
“Anh sợ mất em” – tin nhắn của anh lại một lần nữa nhấp nháy trên điện thoại cô. Cô đọc đi đọc lại, nước mắt đã nhoè ướt màn hình. Cô hôn nhẹ vào đó và thì thầm “Em yêu anh”.
Cô bước ra đường, nắng cuối ngày lưng lửng vương nhẹ trên tóc. Cô tháo sim điện thoại, khoá blog. Với cô, thế là đủ.
Chuyến bay ngày mai sẽ đưa cô đi đến một miền đất mới. Tạm biệt anh, tình yêu của loài hoa bồ công anh sẽ còn trăn trở mãi trong cô, nhưng cô tin, anh sẽ bình yên hơn chứ không phải day dứt quá nhiều vì cô như lúc này.
Hoa bồ công anh nở trắng như giấc mơ, chìm vào hoài tưởng những cánh hoa thảng thốt từng cung bậc của yêu thương. “Cây có Hoa, nhưng không giữ được Hoa. Hoa chỉ luôn vươn mình theo Gió. Gió lại khó nắm bắt, lại chỉ biết yêu những cuộc hành trình. Và khi cơn Gió qua rồi, Hoa mới biết: cội nguồn của mình là nhựa chảy trong máu của cây...” (*****).
Liệu mùa sau, mùa sau nữa, có ai hoá thân thành Cây răng sư tử đế níu giữ những cánh bồ công anh trắng muốt, để những cơn gió đa tình không làm tan vỡ một miền yêu?
Hoàng Thanh Trang
Cô chọn cho mình một quán café nhỏ khuất sau những ồn ào. Cậu nhân viên im lặng chờ cô kêu nước rồi trả lại cô với một không gian riêng, thật riêng mà cô đang muốn tận hưởng. Cô mở máy điện thoại, mở inbox, đọc lại những sms mà anh gửi cho cô từ khi quen nhau đến giờ. Dù chỉ là những tin nhắn rất khách sáo và vô cảm thôi nhưng cô vẫn trân trọng vô cùng…..
Và hôm nay anh nhắn cho cô, cái tin nhắn làm cô run lên và oà khóc vì tủi thân.Ngày cô tiễn anh ở sân bay, cái ngày mà cô vừa mới biết anh đấy thôi, cái giây phút định mệnh khi cô ghé tai anh thì thầm “ Anh ôm em được không?” Và anh ôm cô, nụ hôn lướt nhẹ trên môi làm tê liệt mọi giác quan, cô đã biết mình thuộc về anh từ giây phút ấy. Cô trở về mà cảm giác hư ảo cứ bủa vây cô, không định lượng, cô thất thần quay lại nhìn bóng anh đã khuất xa.
Cô tự hỏi mình, thế là yêu ư? Chỉ thế thôi mà mình có thể đánh cược mọi thứ để đến với anh ư? Tình yêu có là đoá bồ công anh nở bên chiều vụng dại với riêng cô không hay chỉ là ánh chớp hào nhoáng của đam mê?
Cô nhắn cho anh những sms đầy hồi hộp và lo âu, đầy dự cảm cho những ngày cô ngụp lặn giữa hoài nghi, thất thường và nhớ. Cô nhớ anh. Những tin nhắn hồi âm của anh bao giờ cũng trễ nải, cũng nửa vời. Cô thấy mình hụt hẫng. Có lẽ anh sợ những tình cảm của cô sẽ phá bỏ tất cả những ẩn ức anh đang nuôi dưỡng bấy lâu, những ẩn ức anh giữ cho riêng mình trong những đêm không ngủ.
Những giấc mơ về hình ảnh hoa bồ công anh trắng rực mùa cứ trở đi trở lại trong cô, cô sợ tình yêu của mình cũng tan biến sau một đêm như thế, chỉ còn lại dư âm của những cánh bồ công anh rụng trắng bên trời. "Những cánh bồ công anh tự tách mình khỏi nhuỵ hoa để theo chân chàng Gió đa tình. Sau cuộc hành trình ấy, hoa bồ công anh rơi xuống, vùi mình vào trong đất để chờ mùa hồi sinh" (****)
Anh vẫn bận lòng với những chuyến bay, với những bề bộn của công việc, với những mối quan hệ đặc biệt của mình. Cô ẩn hiện đâu đó sau những phút giây anh nhìn thấy cô trên blog, buồn trong những entry cô viết cho mình.
Cô im lặng, cố gắng im lặng trong khi trái tim cô đang gào thét vì nhớ anh. Nhưng cô tôn trọng sự lựa chọn của anh, tôn trọng những điều anh kìm nén cho riêng mình.
Sự im lặng đôi khi làm cô bình thản, nhưng đôi khi nó làm cô muốn vỡ tung lồng ngực vì những điều không thể nói với ai.
Cô im lặng theo dõi bản tin thời tiết mỗi ngày, xem ngày mai ở nơi đó anh có lạnh không.
Cô im lặng áp ngực vào những dòng viết giản dị về anh, tên anh trên một tạp chí nào đấy.
Cô im lặng để nghe nỗi cô đơn chợt đến bên anh trong mỗi chuyến công tác xa. Và cô tin, đó là cách cô yêu anh trọn vẹn nhất.
Khi đi mua sách, cô thường tự hỏi, khi đọc xong cuốn sách này, mình có nên kể với anh không? vì anh thường chẳng bao giờ có thời gian đọc sách. Cô ước ao được kể anh nghe về những câu chuyện đã làm trái tim cô thổn thức và rơi nước mắt, những cuốn sách làm tâm hồn cô dịu hơn, nhiều yêu thương hơn.
Khi đi uống café, cô thường chọn cho mình những quán café thật thâm trầm, cổ kính, và nghĩ đến ngày cô được cùng anh ngồi đó trò chuyện, bởi cô biết anh vốn không thích ồn ào, anh thik sự kín đáo và nhẹ nhàng. Chẳng thế mà có lần nhìn cô nổi nóng, anh thấy sợ. Cô hứa, cô hứa sẽ thật dịu dàng bên anh.
Khi đi qua những shop quần áo, nhìn những manơcanh, cô lại nghĩ, trông anh sẽ thế nào nếu mặc chiếc áo đó nhỉ?
Cô cứ hay vụn vặt vậy đấy, anh sẽ cười nếu biết cô thường xuyên nghĩ thế, nhưng anh sẽ không bao giờ biết đâu.
Cô vẫn gặp anh, thường xuyên hơn trong những cuộc gặp gỡ với bạn bè chung của hai người. Cô vẫn gặp anh mỗi khi anh xuất hiện trên TV, mỗi khi cô đọc những điều anh viết, dẫu không phải cho cô.
Cô đã yêu anh cả khi anh không bao giờ có mặt trong cuộc đời cô. Dẫu điều ấy cô chẳng thể nào quen được, dẫu mỗi lúc cô đơn, cô thèm được dựa đầu vào bờ vai anh biết bao, dẫu mỗi khi vui, cô thèm được vòng tay anh chia sẻ.
“Anh sợ mất em” – tin nhắn của anh lại một lần nữa nhấp nháy trên điện thoại cô. Cô đọc đi đọc lại, nước mắt đã nhoè ướt màn hình. Cô hôn nhẹ vào đó và thì thầm “Em yêu anh”.
Cô bước ra đường, nắng cuối ngày lưng lửng vương nhẹ trên tóc. Cô tháo sim điện thoại, khoá blog. Với cô, thế là đủ.
Chuyến bay ngày mai sẽ đưa cô đi đến một miền đất mới. Tạm biệt anh, tình yêu của loài hoa bồ công anh sẽ còn trăn trở mãi trong cô, nhưng cô tin, anh sẽ bình yên hơn chứ không phải day dứt quá nhiều vì cô như lúc này.
Hoa bồ công anh nở trắng như giấc mơ, chìm vào hoài tưởng những cánh hoa thảng thốt từng cung bậc của yêu thương. “Cây có Hoa, nhưng không giữ được Hoa. Hoa chỉ luôn vươn mình theo Gió. Gió lại khó nắm bắt, lại chỉ biết yêu những cuộc hành trình. Và khi cơn Gió qua rồi, Hoa mới biết: cội nguồn của mình là nhựa chảy trong máu của cây...” (*****).
Liệu mùa sau, mùa sau nữa, có ai hoá thân thành Cây răng sư tử đế níu giữ những cánh bồ công anh trắng muốt, để những cơn gió đa tình không làm tan vỡ một miền yêu?
Hoàng Thanh Trang
(*****): truyền thuyết Hoa bồ công anh
Yêu Cáo và thương mẹ Cáo! Hà nội đang có dịch sốt ở trẻ em đó, gắng giữ cho Cáo khoẻ nhé. Những ngày cuối tuần mạnh khoẻ, bình an và nhiều tiếng cười nhé, bạn yêu!
Thiên chức của phụ nữ, tình mẫu tử không ngòi bút nào tả xiết, Trang nhỉ?
Ch úc HTT vui vẻ nhé, nói chung đọc thấy buồn và như là một kịch bản vốn có trong mỗi con người ấy Trang ạ.
Một chuyện tình rất hay nhưng mà có vẻ buồn buồn thế nào ấy....
Thật là một tình yêu đẹp và trong sáng...