Nàng
bước xuống sân bay, cái nôn nao khi máy bay hạ cánh làm nàng khó chịu,
lao vào phòng WC, cơn ói làm khuôn mặt nàng tái nhợt. Vội thoa lại lớp
phấn hồng lên má, chút son lên đôi môi mọng, nàng chỉnh lại chiếc đầm
màu hoa cà tôn lên vẻ đẹp dịu dàng đến mê hoặc. Nàng không muốn anh lo
lắng khi thấy nàng ốm.
Khách sạn nằm trong một con hẻm nhỏ, nàng khoác thêm chiếc khăn ngang cổ, đeo đôi kính sậm màu, căn phòng 202 quen thuộc.
Trong
khi chờ anh, nàng mở laptop, ngó qua mấy bản hợp đồng, check mail và
gửi thông báo cho cô thư ký sắp xếp lịch làm việc cho ngày mai.
Anh đến, hồ hởi như lần đầu gặp nàng vậy. Nàng cứ ôm chặt lấy anh, hít hà mùi mồ hôi vừa quen vừa lạ, và nàng khóc, lần nào cũng thế. Nàng vốn là người cứng cáp và mạnh mẽ, không hiểu sao mỗi lúc trước anh, trái tim nàng cứ mềm ra, yếu đuối như một cô bé mười sáu. Cũng đã ba năm rồi mà cảm giác của nàng vẫn như ngày hôm qua, ngày nàng gặp anh trên chuyến bay ấy….
…Sân
bay thông báo chuyến bay của nàng trễ 1 tiếng đồng hồ. Nàng lang thang
trên net, chán lại ngồi chống tay lên cằm ở phòng chờ, nàng lẩm bẩm hát
những bài hát mà nàng thik….Và nàng chẳng thể biết được có một ánh nhìn
hun hút ở hàng ghế phía dưới. Và họ quen nhau như thế, cứ như là họ biết
trước sẽ là của nhau vậy. Anh dí dỏm và hài hước, anh thâm trầm mà sâu
sắc, anh biểt giữ đủ khoảng cách để đề phòng và gây sự tò mò nơi nàng.
Lúc quen anh, nàng cũng chẳng cần biết anh làm gì, như thế nào, chỉ sau
này khi mà anh không bao giờ dành cho nàng những khoảng không gian thật
sự hào phóng, nàng mới tò mò về anh, nhưng lúc đó đã quá muộn để nàng ép
trái tim mình thôi không nghĩ đến anh nữa. Anh không là người của giới
giải trí..nhưng cũng tạm gọi là người của công chúng….Những quyết định
của anh có thể chẳng quan trọng với nàng nhưng lại có thể quyết định tới
rất nhiều người….Thế nên những hành động nhỏ của anh thôi cũng hao tốn
rất nhiều giấy mực của giới báo chí. Anh không cố ý giấu nàng về mọi
thứ, kể cả việc anh yêu nàng thế nào, anh nhớ nàng ra sao. Còn nàng, 33
tuổi, xinh đẹp và tài năng. Nàng đủ khả năng kiếm một tấm chồng đàng
hoàng nhưng không ai mang lại cho nàng cảm giác như anh, cảm giác vừa
muốn chiếm hữu, vừa muốn an phận, vừa muốn tung hê tất cả lại vừa muốn
chỉ mình nàng biết nàng yêu anh như thế nào thôi.
… Nàng vẫn nằm trên giường, nhìn anh đang đăm chiêu hút thuốc ngoài cửa sổ. Nàng
khẽ cuốn tấm chăn lên người, bước lại và ôm anh từ đằng sau, hôn nhẹ
vào mái tóc đã tố cáo anh không còn trẻ. Nàng ngồi xuống tấm thảm trên
nền nhà, ngả đầu trên đùi anh, họ cứ im lặng như thế….. “Anh không có quyền làm khổ em, không thể là người quyết định số phận em được….Em còn cuộc sống của riêng mình nữa….”
Những lời anh nói, nàng cũng đã nghe, đã đọc ở đâu đó hàng trăm lần ở
những người đàn ông khác trong những câu chuyện trên tạp chí…nhưng với
anh, nàng vẫn thấy xúc động. “ Anh
không muốn thế, sẽ là ích kỷ nếu anh cứ giữ em trong vòng tay của
mình…nhưng cứ nghĩ đến ngày nào đó anh không còn em nữa, anh thấy tim
anh như ngừng đập, máu anh như ngừng chảy trong huyết quản của mình,
thương yêu ạ. Anh có thể rất quyết đoán khi đưa ra mọi quyết định mà sao
lại không thể với chính bản thân mình và với em được nhỉ?”
Nàng bước vào phòng tắm, dòng nước mơn man trên làn da nàng. Bất giác, nàng sờ xuống bụng mình, nơi có giọt máu của anh đang tượng hình trong cơ thể nàng. Anh đã không muốn thế, đã hàng ngàn lần lời yêu cầu của nàng bị anh khước từ… “Không phải là anh không muốn có con với em, nhưng nó sẽ thế nào nếu không được biết cha nó là ai? Nó sẽ lớn lên thế nào nếu thiếu vắng anh? Còn anh, anh không thể là một người vô trách nhiệm được, anh cũng có quyền được yêu thương và che chở cho con mình chứ? Nhưng anh không thể làm điều đó với em, với gia đình mình được”…..
Anh sẽ không biết đâu, nó sẽ là của riêng nàng thôi, biết là nàng quá
ích kỷ với anh và với giọt máu ấy….Nhưng suốt cuộc đời này, nàng chỉ
muốn trọn vẹn là của anh, dẫu cái giá phải trả không hề rẻ chút
nào….nhưng nàng là vậy, hãy cho phép nàng được yêu anh theo cách riêng
của mình….
7
tháng sau, một bé gái chào đời. Mẹ cô bé đã không qua khỏi lúc sinh cô
bé trong khi bệnh tim tái phát. Có một người đàn ông lặng lẽ đến, làm
thủ tục khai sinh cho cô bé, phần tên cha ghi rõ tên người đàn ông ấy,
rất cẩn trọng.
Vừa thức dậy. Đọc. Thích nhất cái mông đứa bé. Còn trong truyện thì thích nhất cái đoạn giữa. Có lời bình: Thằng cha này kém quá. Thật thiếu kinh nghiệm. He.... he....