Ngày như gió tha hương về lối cũ
Chân thinh không những vết xước đồng bằng
Vườn em chín mây thờ ơ bẻ hạt
Lòng chanh chua vác một khoảnh ra đồng.
Nước mắt đêm quờ quạng bờ vai rỗi
Nén vô tâm thức giấc những nồng nàn
Phía xưa lụi tắt chùm sao nông nổi
Xế bóng cầm ngằn ngặt hoang mang.
Cơn mơ đói ghé ngang mùa trở dạ
Tay buông mành lăn hạt nhớ đi xa
Gió có cần đâu mà mây chiều vần vũ
Phía bên em len lén phủ chân mày.
Đêm rơi hoang trên nhành cây sám hối
Thêm non tơ cứ vướng vít xuân thì
Gánh long đong kín ngày không ướt nổi
Một trời em, khan khát cái nhu mì.
Đêm liên miên lạnh lẽo đứng say mùa
Có thể hồi sinh không khi trả về day dứt
Ký ức lênh loang lẫm chẫm bơ thờ.
Thôi đừng dốc những chiều vàng viễn xứ
Môi ươm ngày nầng nẫng cái hư hao
Những quầng sáng nguyên sơ bày thánh thiện
Căn nguyên mùa lanh lảnh gọi chiêm bao.
Đùa tí ti thui! Cuối tuần dzui nha!
Sao mà thơ em hay thế nhỉ ?
--------------------------------------------
Khổ này được. Nghe tâm trạng thật. Cái hình thứ 2 là cậu đấy à?