Thu rửa nỗi buồn trên ngực lá
Mảnh phân ly rấm rứt khóc đôi lần
Vừa thôi nôi giấc ngủ trưa vội vã
Đã sợ mùa giăng tóc mắc tri ân.
Cứ ầm ĩ như ngày mai đột tử
Nắng chao chao chiếc lá úa rung thềm
Mặt trời giấu cô đơn vào đáy lửa
Sống lưng mềm mây mẩy nụ thanh tân.
Thôi, phố ạ, đẫm hương mùa chung thuỷ
Dạt ly chiều đa cảm đóa nhân duyên
Nắng cứ thở dẫu miền nhau nhạt thếch
Vuốt ngực gầy, dị bản lãng quên.
Thì cứ lạ như đêm vừa xộc xệch
Quẩy an nhiên thả trên nhánh sông đời
Mười năm sau, giấc trưa còn chật chội
Đêm theo nhau vác mặt phố ra cười.
Không đoán tuổi, phết môi mùa đỏ chát
Chiều thắt âm miệng lưỡi ấy dư thừa
Phiên bản gốc trú thân màu độ lượng
Yêu một người, đánh cược cả ngày xưa....
Làm tớ cứ phải căng hết cả lồng ngực ra mà đọc!
Lần sau, viết dễ đọc tí nhá. Kiểu như là: Trầu này, trầu tính, .... xơi vào cho đỏ môi mình (tớ), môi ... Trang!
Thế chứ lị!
thu mới đến gõ cửa mùa mà đã làm ầm ĩ lên thế ?
Chán nỗi
niềm chi mà khảo dị cái lãng quên ?
Đêm xộc
xệch chứng tỏ mùa thủy chung chưa nhạt ?
Nhan
sắc nhường kia có cần sơn phết lên cho mùa đỏ chát ?
Phố ạ, ta yêu ! Nhất quyết ! đánh cược nào.
Bài thơ
rất trầm, rất buồn, rất kín (không chút thở hang he…he…)
Chữ
nghĩa gây cảm giác ngột ngạt, phải chăng mùa HTT chật chội thế sao.
Nhà thơ
đang giăng bẩy ta trong đám lá vàng hay đang miên man vì gặp phải bùa yêu ?
Không hiểu nhà thơ ơi! Nhưng cũng như những bài trước, hay không thể có ý gì hơn. Có cảm giác như ngôn từ của Hoàng Thanh Trang “xài” một cách vô tư không tính toán gì cả !
cuối tuần gia đình vui nhiều nhé!
chị Trang trìu tượng, nhân sinh và ưu tư quá. Chẳng biết
đi từ đâu vào để nói gì, đành lược lại những câu
có thể hiểu và thấy hay ghép th..