Này nhé, cuối năm rồi, đi uống café nào, nhưng một mình thôi, chứ đi hai người, chắc chắn không thể im lặng được
Vậy thì đi thôi, nhưng phải là café Trầm trên đường Trần Huy Liệu nhé! Ừ, thì đi.
Bước vào quán, qua cái cổng chào (y như ở làng quê Bắc bộ vậy)
là bao ồn ào, tấp nập của phố xá không còn chỗ để trú ngụ nữa. Thật
bình lặng và dễ chịu. Cánh cửa màu nâu nặng trịch, một không gian mờ ảo
được phản chiếu bởi những chiếc đèn đỏ quạch, âm ẩm mùi của hoang vu
nhưng rất ấm áp.
Ngồi
xuống bàn, chắc chắn sẽ không gọi nước ép trái cây đặc biệt của quán
đâu, mà phải là café, nhưng chỉ café sữa thôi, chứ lâu rồi không uống
café đen nên không dám tự tin đánh lừa cảm xúc rằng nó không đắng, rằng
nó rất ngon nữa rồi.Tắt điện thoại, bắt đầu nhẩn nha nhấm thìa café đầu tiên, tuyệt. Cảm giác đang một mình, đang đối diện với mình làm mình cực kỳ phấn khích. Xem nào, sau những bất ổn, có lẽ phải bắt đầu làm mới mình thôi. Chắc chắn là sẽ không khóc mỗi khi buồn nữa, vì như thế cực yếu đuối, nhìn cực chán.
Cũng
gần Tết rồi, năm nay sẽ không được về với mẹ nên cũng không mong, Tết
làm mình thấy thời gian trôi đi thật nhanh, thấy bắt đầu xập xệ những ký
ức và suy nghĩ không còn hào phóng và đam mê nữa. Cuối năm, niềm vui có
thể đếm được nhưng nỗi buồn thì không, cố cất giấu mà nó vẫn hiện diện
trên cả khoé mắt, bờ môi, lạ nhỉ?
Mà hình như cứ càng cố gắng đi tìm khoảng lấp sự cô đơn thì nó lại càng cố tình loang rộng ra như trêu ngươi vậy.
Nhìn
những đôi vợ chồng công nhân ở các khu công nghiệp, những cuộc đời đang
tha hương nơi phố thị nén giọt nước mắt sau bao nhiêu năm không có điều
kiện về quê ăn Tết, những gánh hàng rong oằn mình, những vòng xe lăn
chầm chậm trong đêm 30, những tiếng thở dài nhớ quê trong căn phòng trọ
chật hẹp, những đôi mắt ngây thơ bao năm không biết quê hương là gì…là
những hình ảnh nhoi nhói tim mình…….Cuộc sống khắc nghiệt đã đè nặng lên
ước mơ rất bình dị của mỗi người xa quê là có một cái Tết sum họp bên
gia đình, ấm áp bên nồi bánh trưng, bên mâm cơm mặn nhạt giọt nước mắt
sum vầy.
Mình không trong hoàn cảnh ấy, nghĩa là mình vẫn còn rất hạnh phúc.
, Dế ạ (bạn mình vẫn gọi mình thế). Sẽ vẫn cứ viết về những gì mình thik, những điều mình không nói được với ai, nhưng hãy đừng mang nỗi buồn trong thơ ra ngoài cuộc sống để buộc người khác phải đau với câu chữ của mình thế nữa, Dế nhé! biết chưa?
Ngày cuối năm, xin tri ân tới bố mẹ, Người đã tạo ra hình hài, dáng vóc và một tâm hồn là mình (tuy tâm hồn đó có lúc thật nổi loạn, thật bất ổn) ....Người đã theo mình từng niềm vui, nỗi buồn. Sức khoẻ tốt của Người chính là niềm hạnh phúc lớn lao cho những người con ở xa như mình.
Xin tri ân tới một nửa của mình. Dù một nửa ấy không bao giờ hiểu hết và có thể chia sẻ với mình mọi điều nhưng một nửa luôn đồng hành với mình trong việc nuôi dạy Cáo, yêu thương Cáo và cho Cáo một cuộc sống bình yên. Một nửa không chỉ thấy những mặt tốt, được nhìn thấy mình xinh đẹp hàng ngày mà một nửa cũng phải chịu đựng những lúc mình thật xấu, những khiếm khuyết của mình (điều này có đánh cũng không khai đâu) . Một nửa có thể không biết mình đang nghĩ gì, cảm xúc của mình thế nào nhưng một nửa vẫn chăm sóc mỗi lúc mình đau, vẫn ôm mình mỗi lúc mình khóc vì nhớ mẹ...và quan trọng mình cần một nửa ấy để hoàn thiện một mái ấm cho Cáo trưởng thành.
Xin tri ân tới Mặt trời bé con, người đã đồng hành với mình gần 4 năm qua. Người đã cho mình biết cảm xúc hạnh phúc khi được làm Mẹ. Người đã làm cho mình cảm thấy mình rất quan trọng, rất có ý nghĩa với cuộc sống của một ai đó. Người đã làm cho mình thấu hiểu tình yêu sâu sắc và những khổ cực của bố mẹ mình trong suốt 30 năm qua. Người đã cho mình biết dịu dàng như thế nào mỗi lúc ôm con và cũng biết kiên nhẫn như thế nào, xót xa thế nào mỗi lúc con đau. Mẹ xin tri ân con, Cáo nhé!
Xin tri ân tới tất cả bạn bè, những người bạn trên thế giới ảo hay trong cuộc sống đời thường. Những người đã luôn bên mình những lúc vui buồn, cô đơn, khổ đau hay vấp ngã. Cuộc sống sẽ là thiếu hụt biết bao nếu mình không có những người bạn như thế. Xin tri ân tới những người bạn mình vô cùng yêu quý.
Và cuối cùng, xin tri ân tới một người không bao giờ có cơ hội ở bên mình, nhưng lại vô cùng đặc biệt với mình. Ngày cuối năm, có cần phải thay đổi kiểu tóc không nhỉ? Có ai đánh mất sự dịu dàng bằng một mái tóc cực ngắn? Có lẽ là không đủ can đảm đâu vì vẫn có người rất thik hình ảnh: tóc ép và xe ga và váy, dịu dàng như mình mỗi ngày, hì.
Nào ta cùng Happy New Year, bỏ lại những muộn phiền vào quá khứ, cùng chúc nhau may mắn và hạnh phúc, bạn nhé!
Và chúc năm mới hạnh phúc an lành
xinh quá!
"Và cuối cùng, xin tri ân tới một người không bao giờ có cơ hội ở bên mình, nh..
Hình tháp 2010
Em không nói là em yêu anh
Chỉ vì anh nhìn em ngây ngất.
Em không nói là em thích anh
Chỉ vì anh nắm tay em nồng nàn.
Em không nói là em hạnh phúc
Chỉ vì anh là bóng mát cho đời em.
Em chúc anh và anh cùng chúc em
Năm hai ngàn không trăm mười này
Tất cả thế giới blogger cùng hạnh phúc
Gặp nhiều may mắn, tiến bộ và chiến thắng
Đem niềm vinh quang và tự hào cho dân tộc Việt Nam
Thẳng tiến tới tương lai, đạp phăng mọi trở ngại trên đường tiến
Thế giới blogger muôn năm, công lý và quyền tự do tư tưởng muôn năm.
Tổng số khách: 943
lượt xem hôm nay: 72
Tổng lượt xem: 20677
Bài viết: 79
Hình ảnh: 6
Lời bình : 2010 Số đẹp. Cảm ơn còm của chị Đoàn Bình, ý lộn cô. Sẽ có quà cho cô nếu cháu có cơ hội gặp cô ở SG Chúc mọi người một năm mới thật hạnh phúc, thật vui vẻ và nhiều may mắn!
sang năm mới vẫn là những bài viết đậm hượng vị HTT chị nhé!