Anh vẫn
gọi cô là Cơn mưa cuối cùng của mùa thu, của ngày nay và nhiều năm sau
nữa. Nhìn vào mắt anh, có lẽ cô cũng hiểu, anh yêu cô nhiều đến mức đã
chịu những dày vò của tâm cảm để khép lại những dư ảnh của những mùa thu
cũ, để dành cho cô những giọt mưa dịu dàng và lắng đọng.
Cô đang ngồi trong phòng làm việc, cái góc bàn chật chội những công văn còn chưa giải quyết, trên màn hình vi tính còn đầy những cửa sổ của những document hay những trang web báo cô thường đọc mỗi sáng, cô lặng người khi đọc những dòng anh viết cho cô. Những con chữ tưởng như vô tri lại có sức làm lay động lòng người đến mức kinh ngạc. Chẳng thế mà anh đã từng bảo những con chữ trong thơ cô đã bào mòn và giết chết trái tim vốn đa cảm của anh, cô mới hiểu quyền năng của con chữ mạnh đến mức nào.
Những cơn mưa Sài Gòn bất chợt đỏng đảnh như nỗi hờn của thiếu nữ 16, cô không còn tuổi để dầm mình trong mưa nghe gió hát, không còn dám đánh đổi những buổi chiều lãng mạn dành cho nỗi buồn dấm dứt hoang sơ vì còn bao nhiêu cái gọi là trách nhiệm, là số phận đang khoác lên người cô. Nén lại những khát vọng đơn sơ ấy cất vào mùa để thi thoảng cô lấy ra để buồn một chút, để mơ mộng một chút, để lắng lòng mình một chút, cái mà cô trải lòng cứ cao siêu gọi là cảm xúc thơ ấy.
Anh cứ nói vì cô là mùa thu nên anh phải bận lòng, bởi mùa thu không rực rỡ và ồn ào, bởi mùa thu dễ làm lòng anh trơn trượt những cảm xúc giữa cái se lạnh giao thời của tâm thức, của nỗi buồn và những chiều dạt bóng ly phai.
Cơn mưa chiều cuối thu làm lòng cô bưng bức sốt, cô đi ngang tiệm thuốc Tây, lừng khừng rồi lại nhấn ga đi. Chỉ một vài ngày là cơn sốt sẽ qua đi, cô sẽ không còn đau ê ẩm mỗi lúc trở mình. Cô sợ những tiếng trở mình ấy, nó làm cô thức giấc giữa đêm và không làm sao dỗ lại được giấc ngủ vốn đã hiếm hoi với cô. Cô mường tượng ra dáng anh đang miệt mài bên bàn phím, những con chữ lốc cốc trong đêm ấy sẽ làm cô xa xót. Chẳng biết có sự vô hình nào đang mặc định trong cô. Cô miết những vòng tròn trên khoảng trống xíu xiu của chiếc bàn làm việc, hẳn là những cảm giác ấy vẫn thi thoảng trở về trong cô, thật bình yên như khi anh nói anh nhớ cô.
Những con sóng nhỏ đi qua lòng cô biết bao những dự cảm, mà dự cảm với cô bao giờ cũng đúng. Cô sợ cô làm anh khổ, sợ cái đa mang của mình sẽ làm anh hờn và đến một ngày anh sẽ nuối tiếc những ngày tháng bên cô, nuối tiếc những tình càm anh đã dành cho cô. Cô thấy mình không có quyền đón nhận sự hào phóng ấy từ nơi anh, từ bầu không khí tràn ngập sự trong lành nơi anh, chỉ để ru lòng mình mỗi lúc cô đơn.
Nhiều lần cô vẫn ước về những điều rất viển vông nhưng thực tế đã kịp kéo cô lại với đời, với những cung bậc yêu thương cô dành cho con, cho gia đình mình. Cô đủ thông minh và nhạy cảm để hiểu mình đang muốn gì, đang cần gì....nhưng cô lại không đủ bản lĩnh để khoá trái cảm xúc của mình, cô dễ dãi để nó có không gian để thở, để tràn ngập những góc khuất trong trái tim vốn không bao giờ lặng sóng của mình. Cô là vậy đấy, mỏng manh, yếu đuối và đa cảm như một mảnh pha lê cứ gồng mình cứng cáp.
Cô mong anh đừng bao giờ lý giải những tình cảm của cô, đừng hờn ghen với những điều cô viết trong thơ, đừng cố gắng đi tìm một hình ảnh của ai đó trong những câu chữ mà cô đằm mình để viết, bởi không bao giờ có mẫu số chung cho kết quả ấy đâu, và quan trọng hơn, anh sẽ đau nhiều hơn bởi tình yêu vốn đã mang màu sắc vị kỷ. Hãy cho cô bầu không khí thật thoải mái để cô thở, để thơ cô có miền riêng cất lên tiếng hát đầy sương khói.
Cô không giống như bất kỳ một người phụ nữ nào anh đã từng gặp đâu. Cô vốn là mây, là gió, là những hư ảnh trong thơ, cũng lại là một người phụ nữ dịu dàng và đằm thắm trong đời thường. Cô không có tên trong danh sách những điều khoản được sở hữu nên bất tất phải từ tốn đi tìm những nút thắt trong những khoảng riêng cố hữu của nỗi buồn trong thơ cô. Cô tin anh hiểu cô và yêu cô như vốn dĩ anh yêu thơ cô, cô biết là thế mà.
Cô cũng muốn nhắc anh rất nhiều rằng anh phải chăm sóc bản thân mình, phải dành nhiều thời gian hơn cho cha mẹ, phải sống thật vui vẻ và hạnh phúc với niềm yêu riêng và những bộn bề cuộc sống của mình, đừng quá bận lòng về cô, cô đủ những trải nghiệm để lo vun vén và chấp nhận những nỗi buồn riêng rồi, cô sẽ ổn, sẽ không sao đâu.
Có lẽ mưa cũng đã muộn chiều, đường phố đã nhạt những lăng kính tầm phào của ngày rất trễ nải. Khép lại những dư vị rất ngọt của hương vị cuối thu, cô đóng lại những màn hình chờ, shutdown những ý nghĩ dành cho anh, cô dắt xe ra công Cty, len qua dòng người đang kèn cựa từng vòng quay của bánh xe, nhấn ga thật mạnh, trở về với cuộc đời thường, với những lo toan và tất bật của mình...
Cô đang ngồi trong phòng làm việc, cái góc bàn chật chội những công văn còn chưa giải quyết, trên màn hình vi tính còn đầy những cửa sổ của những document hay những trang web báo cô thường đọc mỗi sáng, cô lặng người khi đọc những dòng anh viết cho cô. Những con chữ tưởng như vô tri lại có sức làm lay động lòng người đến mức kinh ngạc. Chẳng thế mà anh đã từng bảo những con chữ trong thơ cô đã bào mòn và giết chết trái tim vốn đa cảm của anh, cô mới hiểu quyền năng của con chữ mạnh đến mức nào.
Những cơn mưa Sài Gòn bất chợt đỏng đảnh như nỗi hờn của thiếu nữ 16, cô không còn tuổi để dầm mình trong mưa nghe gió hát, không còn dám đánh đổi những buổi chiều lãng mạn dành cho nỗi buồn dấm dứt hoang sơ vì còn bao nhiêu cái gọi là trách nhiệm, là số phận đang khoác lên người cô. Nén lại những khát vọng đơn sơ ấy cất vào mùa để thi thoảng cô lấy ra để buồn một chút, để mơ mộng một chút, để lắng lòng mình một chút, cái mà cô trải lòng cứ cao siêu gọi là cảm xúc thơ ấy.
Anh cứ nói vì cô là mùa thu nên anh phải bận lòng, bởi mùa thu không rực rỡ và ồn ào, bởi mùa thu dễ làm lòng anh trơn trượt những cảm xúc giữa cái se lạnh giao thời của tâm thức, của nỗi buồn và những chiều dạt bóng ly phai.
Cơn mưa chiều cuối thu làm lòng cô bưng bức sốt, cô đi ngang tiệm thuốc Tây, lừng khừng rồi lại nhấn ga đi. Chỉ một vài ngày là cơn sốt sẽ qua đi, cô sẽ không còn đau ê ẩm mỗi lúc trở mình. Cô sợ những tiếng trở mình ấy, nó làm cô thức giấc giữa đêm và không làm sao dỗ lại được giấc ngủ vốn đã hiếm hoi với cô. Cô mường tượng ra dáng anh đang miệt mài bên bàn phím, những con chữ lốc cốc trong đêm ấy sẽ làm cô xa xót. Chẳng biết có sự vô hình nào đang mặc định trong cô. Cô miết những vòng tròn trên khoảng trống xíu xiu của chiếc bàn làm việc, hẳn là những cảm giác ấy vẫn thi thoảng trở về trong cô, thật bình yên như khi anh nói anh nhớ cô.
Những con sóng nhỏ đi qua lòng cô biết bao những dự cảm, mà dự cảm với cô bao giờ cũng đúng. Cô sợ cô làm anh khổ, sợ cái đa mang của mình sẽ làm anh hờn và đến một ngày anh sẽ nuối tiếc những ngày tháng bên cô, nuối tiếc những tình càm anh đã dành cho cô. Cô thấy mình không có quyền đón nhận sự hào phóng ấy từ nơi anh, từ bầu không khí tràn ngập sự trong lành nơi anh, chỉ để ru lòng mình mỗi lúc cô đơn.
Nhiều lần cô vẫn ước về những điều rất viển vông nhưng thực tế đã kịp kéo cô lại với đời, với những cung bậc yêu thương cô dành cho con, cho gia đình mình. Cô đủ thông minh và nhạy cảm để hiểu mình đang muốn gì, đang cần gì....nhưng cô lại không đủ bản lĩnh để khoá trái cảm xúc của mình, cô dễ dãi để nó có không gian để thở, để tràn ngập những góc khuất trong trái tim vốn không bao giờ lặng sóng của mình. Cô là vậy đấy, mỏng manh, yếu đuối và đa cảm như một mảnh pha lê cứ gồng mình cứng cáp.
Cô mong anh đừng bao giờ lý giải những tình cảm của cô, đừng hờn ghen với những điều cô viết trong thơ, đừng cố gắng đi tìm một hình ảnh của ai đó trong những câu chữ mà cô đằm mình để viết, bởi không bao giờ có mẫu số chung cho kết quả ấy đâu, và quan trọng hơn, anh sẽ đau nhiều hơn bởi tình yêu vốn đã mang màu sắc vị kỷ. Hãy cho cô bầu không khí thật thoải mái để cô thở, để thơ cô có miền riêng cất lên tiếng hát đầy sương khói.
Cô không giống như bất kỳ một người phụ nữ nào anh đã từng gặp đâu. Cô vốn là mây, là gió, là những hư ảnh trong thơ, cũng lại là một người phụ nữ dịu dàng và đằm thắm trong đời thường. Cô không có tên trong danh sách những điều khoản được sở hữu nên bất tất phải từ tốn đi tìm những nút thắt trong những khoảng riêng cố hữu của nỗi buồn trong thơ cô. Cô tin anh hiểu cô và yêu cô như vốn dĩ anh yêu thơ cô, cô biết là thế mà.
Cô cũng muốn nhắc anh rất nhiều rằng anh phải chăm sóc bản thân mình, phải dành nhiều thời gian hơn cho cha mẹ, phải sống thật vui vẻ và hạnh phúc với niềm yêu riêng và những bộn bề cuộc sống của mình, đừng quá bận lòng về cô, cô đủ những trải nghiệm để lo vun vén và chấp nhận những nỗi buồn riêng rồi, cô sẽ ổn, sẽ không sao đâu.
Có lẽ mưa cũng đã muộn chiều, đường phố đã nhạt những lăng kính tầm phào của ngày rất trễ nải. Khép lại những dư vị rất ngọt của hương vị cuối thu, cô đóng lại những màn hình chờ, shutdown những ý nghĩ dành cho anh, cô dắt xe ra công Cty, len qua dòng người đang kèn cựa từng vòng quay của bánh xe, nhấn ga thật mạnh, trở về với cuộc đời thường, với những lo toan và tất bật của mình...
phụ nữ nào anh đã từng gặp đâu. Cô vốn là mây, là gió, là những hư ảnh
trong thơ, cũng lại là một người phụ nữ dịu dàng và đằm thắm trong đời
thường. Hay, cho dù cô là mây, là gió, là người có những cảm xúc phiêu du trong thơ thì cô vẫn là một người PHỤ NỮ trong đời thường. Chúc mừng ngày PNVN Trang nhé
ban viet nhieu nhieu hon nua...cang ngay cang hay.....
chuc ban luon vui ve.....
Until November....