Mẹ ơi! sáng nay mùa trở giấc
Con còng còng hong chín vạt mưa khô
Trưa đứng tuổi buông chiều thành lay lắt
Cỏ xanh non ấm ức ngủ loang bờ.
Con còng còng hong chín vạt mưa khô
Trưa đứng tuổi buông chiều thành lay lắt
Cỏ xanh non ấm ức ngủ loang bờ.
Trót yêu mùa quệt mắt đã tháng Năm
Bưng bưng khát vỡ toang màu hoa gạo
Nước mắt lăn qua sóng đời tần tảo
Chụm nơi sông sướt mướt những cánh cò.
Cơn mơ mùa cất giấu buổi chiều say
Trắng những đêm gối đầu con mắt ngủ
Trăng vàng mơ cõng lưng mình trả nợ
Bến lở ai quay quắt những bồn chồn.
Núi giờ còn ngất ngưởng với hoàng hôn
Mẹ ôm con đông cứng ngày mưa lũ
Lật mái hiên ngắm trời sao trú ngụ
Đêm căng dài thao thức mấy ly quê.
Gió bạt ngàn trắng đuột những u mê
Chầm chậm buốt hao gầy dòng sông nhỏ
Con cứ mơ về nẻo đường xưa cũ
Mây hồn nhiên bập bõm ngủ ven chiều.
Bưng bưng khát vỡ toang màu hoa gạo
Nước mắt lăn qua sóng đời tần tảo
Chụm nơi sông sướt mướt những cánh cò.
Mẹ ơi!
Mưa đếm buổi
nắng đếm ngày
Con chuồn chuồn bỏ tuổi thơ
bẽ bàng nơi thềm cửa
Cơn khóc mưng mưng lớn thành dang dở
Sông đã bao lần mang tuổi ra vay.
Mưa đếm buổi
nắng đếm ngày
Con chuồn chuồn bỏ tuổi thơ
bẽ bàng nơi thềm cửa
Cơn khóc mưng mưng lớn thành dang dở
Sông đã bao lần mang tuổi ra vay.
Trắng những đêm gối đầu con mắt ngủ
Trăng vàng mơ cõng lưng mình trả nợ
Bến lở ai quay quắt những bồn chồn.
Núi giờ còn ngất ngưởng với hoàng hôn
Mẹ ôm con đông cứng ngày mưa lũ
Lật mái hiên ngắm trời sao trú ngụ
Đêm căng dài thao thức mấy ly quê.
Gió bạt ngàn trắng đuột những u mê
Chầm chậm buốt hao gầy dòng sông nhỏ
Con cứ mơ về nẻo đường xưa cũ
Mây hồn nhiên bập bõm ngủ ven chiều.
Đã quá mùa vay trả những thương yêu
Mưa cúi mặt ướt trang đời dâu bể
Phút chạnh lòng. Con mơ bàn tay Mẹ
Từng đêm rơi. Thắc thỏm. Tạt ngang mùa.
Mưa cúi mặt ướt trang đời dâu bể
Phút chạnh lòng. Con mơ bàn tay Mẹ
Từng đêm rơi. Thắc thỏm. Tạt ngang mùa.
hoàng hôn Mẹ ôm con đông cứng ngày mưa lũ Lật mái hiên ngắm trời
sao trú ngụ Đêm căng dài thao thức mấy ly quê. Mẹ
thả con nơi đầu nguồn con suối Con hăm hở ra đi Hăm
hở tìm về sông rộng Trên
đường đi con đã gặp thác ghềnh Mẹ bảo ; ''Con trai
,hãy tìm về với biển , nhưng
bất kể khi nào ,con vấp ngã ,hãy trở về với mẹ, mẹ sẵn sàng tha thứ cho con...'' Con hăm hở lao đi ..? (vì không muốn làm con suối nhỏ) trên đường đi con đã gặp lắm thác ghềnh Mãi không tới biển......?? bóng mẹ lại nhòe đi trước bụi phố mịt mờ Để đêm về con vẫn cặm cụi thức làm thơ gợi ca những tình yêu không có thật Những ước mơ về một chân trời xa lắc .. Và cả những niềm đau con tự cứa trái tim
mình con đã bị đời tát
cho những cú chí mạng thân
thể mang đầy thương tích con
trở về nhà vào một chiều đông gục đầu khóc trong vòng tay của mẹ ''mẹ chẳng giận con đâu mẹ thương con nhiều
nhất., mẹ đón con vào lòng
mẹ bao dung..'' Mình cũng viết về Mẹ ,viết nhiều lắm ! Nhưng vẫn chưa bao giờ thấy mình đã xứng đáng với những gì mẹ giành cho mình !
! rồi giật mình choàng dậy thấy một góc gối ướt ?
Trang nhớ mẹ, nghĩ về mẹ và tự
dưng những đoạn phim về tuổi thơ mình hiện lên buồn, chậm, cẩn thận nhưng dở dang…nuối
tiếc…
Nhớ mẹ hay nhớ mình? Gọi mẹ
da diết thế sao chỉ thấy tiếng vọng lại từ bến lở, ven chiều, nẻo đường xưa,
ngày mưa lũ, gió u mê… để cuối cùng những thanh âm của mùa thơ, mùa nhớ, mùa
hồng nhan trở giấc và thao thức với mút mùa vay trả…
Chia sẻ với Trang, một bài
thơ hay, rất hay.
*Ngày xưa, ở quê, nhờ bão
lũ, anh cũng có nhiều đêm:
Lật mái hiên ngắm trời sao trú ngụ
Rất
loảng moạng cách moạng he…he…