My music

Chủ Nhật, 16 tháng 3, 2014

THƯ GỬI BẠN

Bạn thân mến! 
Tớ cứ đi lang thang, rồi lại gặp mình của ngày hôm qua. Chẳng thể nào thoát ra khỏi cảm giác bức bối này, dẫu tớ đã nhủ với mình hàng ngàn lần là sẽ ổn, sẽ không sao. 

Tớ đã gặp bạn bè, đọc sách, chăm sóc gia đình, chăm sóc bản thân mình, viết lảm nhảm... chỉ mong không còn chút thời gian nào trống để thôi nghĩ ngợi, thôi cảm thấy ngột ngạt đến thế này.
Nhưng chỉ cần một giây thôi, là mọi thứ lại bị xới tung lên, nhức nhối và loang ra khắp cơ thể thứ vi rút tớ không thể gọi thành tên, cứ bào mòn, gặm nhấm từng centimet.

Tớ cứ ngồi hàng giờ trước gương, nhìn khuôn mặt mình ầng ậc nước và tự hỏi, sao có lúc mình lại trở nên đáng thương đến thế này. Sao tớ không thể bình yên với những gì mình đang có? Sao tớ cứ phải tồn tại những suy nghĩ tiêu cực về bản thân khi tớ biết mình không đáng bị như thế?

Lý trí sẽ luôn đúng nếu tớ biết tiết chế cảm xúc của mình để có thể giấu diếm tất cả vào một thế giới riêng, tớ đã cố gắng, rất cố nhưng trái tim tớ cứ một mực đòi phải công bằng với tất cả.

Tớ biết, tớ đã tự đánh mất đi giá trị của mình khi cứ phơi bày cảm xúc, thứ cảm xúc tiêu cực nhất đang lấn át tớ lúc này, để bạn bè nhìn vào, người dè bỉu, người thương hại, người chán ngán, người lặng im.
Tớ có cố tình muốn thế đâu, chỉ là nếu không viết ra, tớ sẽ nổ tung trong mớ suy nghĩ hỗn độn về mọi thứ xung quanh mình.

Chưa bao giờ tớ lại cảm thấy mình khó khăn đến thế khi đối diện với bản thân mình lúc này, nỗi cô đơn dường như muốn nhấn chìm tớ xuống một thế giới nào đó.

Nếu biết kiếp trước mình nợ nần quá nhiều, kiếp này đã không đa đoan chồng chất đến thế, để kiếp sau, kiếp sau nữa, vẫn sẽ khổ vì phải trả nợ nhân duyên thế này.

"Hãy nhìn mọi việc bằng trái tim, mọi mâu thuẫn sẽ tan ra như nước đá"- Osho. Tớ muốn nói với một người điều ấy.

Tớ không ngủ được, mắt cứ ráo hoảnh nhìn vào đêm, tớ ước, giá như lúc này có ai nói với tớ, về điều gì cũng đc, chỉ đừng khuyên bảo, phán xét hay đánh giá tớ. Tớ ít bạn nên muốn đã là bạn thì nên chân thành.

Tớ hâm thật đấy, tớ biết thế nhưng hãy cứ chịu khó đọc hết những gì tớ lảm nhảm nhé, bởi nó cũng chẳng liên quan gì đến ai, nhưng tớ hiểu là tớ vẫn còn có vị trí trong bạn.

Bước sang ngày mới rồi, tớ mong không gặp lại mình của ngày hôm qua nữa, mặc dù lẽ ra tớ nên trân trọng từng giây phút tớ đc sống trong cuộc đời này. Lẽ ra tớ nên vui, lẽ ra tớ nên hạnh phúc, lẽ ra tớ nên bình yên, lẽ ra tớ không nên yếu đuối và đáng ghét như lúc này. Tớ xin lỗi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét