My music

Thứ Ba, 11 tháng 3, 2014

CẢM THỨC ĐẦU ĐÔNG


Vỗ về cái nắng vàng hanh
Choài ra cơn nhớ nửa xanh nửa vàng.....

Nàng chống tay lên cằm, uể oải khuấy ly café sữa leng keng. Bản nhạc không lời dìu dặt gợn lên cảm xúc làm nàng như muốn tan ra. Lúc này đây, ước gì nàng được cuộn tròn bên anh, để thủ thỉ và rúc vào vòm ngực rộng rãi ấy để thở, để nghe tim mình hát. 

Nàng kiêu kỳ giấu nhẹm nỗi cô đơn vào ánh mắt. Nàng sợ khi ai đó phát hiện ra nàng cô đơn, bởi nàng quá tự trọng để mong muốn sự tội nghiệp của ai đó. Mà tâm hồn nàng lại rất dễ cô đơn. Có khi vừa rời xa anh đấy thôi, nàng đã thấy cô đơn ngập kín lòng. Có khi ngồi bên anh đấy thôi, nàng vẫn thấy cô đơn khi anh triền miên trong các cuộc gọi, khi anh kể với nàng về cuộc gặp với một người phụ nữ nào đó. Sự hờn ghen cũng làm nàng cho phép mình cô đơn trong giây lát. Nàng thấy mình chìm ngỉm trong mớ cảm xúc hỗn độn này. 

Nàng không cố giấu tình yêu với anh. Nó lan trong nàng từng giây, từng phút, từng ý nghĩ. Nó trải dài trên những con chữ vô tri nhưng lại đầy cảm xúc, nỗi nhớ vương đầy trên bàn phím, giăng cả vào FB này. 

Sài Gòn những ngày này đầy mưa. Mưa ngấm vào đất những nặng trĩu của mùa, mưa ngấm vào nàng những nỗi đau không thể tả bằng lời. 

Nàng đã cố tình không mặc áo mưa, cố tình ngửa mặt lên để đón nhận những phủ phê trên khuôn mặt mình. Sao nàng phải trốn tránh, sao nàng phải co mình trong chiếc áo mưa chật chội ấy, để làm gì anh nhỉ khi mưa vẫn liên tiếp quất vào nàng những bộn bề?

Nàng đi qua con đường quen thuộc với những cảm xúc không hề mới, những cảm xúc vội vàng, thờ ơ, không day dứt, không nồng nàn. Mưa không đủ mạnh để làm nàng tan ra nhưng cũng đã xói mòn trong nàng vết thương chưa bao giờ se miệng. 

Nàng gõ lên bàn phím, câu chữ co ro bất lực nhìn nàng tội nghiệp. Vì sao trong cả ngàn vạn khuôn mặt kia, nàng vẫn không thể thoát ra khỏi ánh mắt ấy, để đâu đâu cũng nhân bản nụ cười anh….

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét