My music

Thứ Ba, 11 tháng 3, 2014

ĐOẢN KHÚC CHO NGƯỜI

Tay ủ mềm lối Người đi, trong sâu thẳm em dội ngược miền ký ức. Gió ngưng thở bên con chữ ướm đầy mật ngọt. Ủ men say câu tình ái vụng về.

Nhuốm chiều hoang sơ, câu Kinh giáo điều ngỡ mặt phố nằm nghiêng, khỏa xuống chân mây con diều vàng, ngày qua em lâu rồi, và ngày trót không bình yên.

Em kéo mùa đi bằng ký ức ngủ quên, trên cung đàn xập xệ những thanh âm trầy xước. Bước qua Người lâu rồi mà sóng vẫn đập bờ ngây thơ.

Đừng quá vụng dại tin nhau, cũng đừng an nhiên xé chiều lay lắt. Chiếc bình vôi tự mình khô cạn, nắng chiều nào cũng kín mặt hanh hao……

Em đi qua những con phố mồ côi, những con phố chưa hề biết mặc định buồn vui riêng mình. Con phố không ghi nhớ ngày anh yêu em lại phủ kín mưa ngày loang tên sự thật.

Ai bảo nỗi nhớ đảo chiều gây ra mùa tê tái? Ai bảo mắt môi em đong đầy nhụy buồn từ ngàn kiếp không thể tái sinh? Thế nên ngôn từ đội lốt yêu thương ngấm từng cung bậc, ráo hoảnh cuộc về, se lại ngày xưa.

Anh đã nhân bản bao lần câu chữ yêu thương? Để gieo xanh mùa vào những trái tim khờ dại? Kín hở vết xước ngày yêu em, câu thơ lụi tắt đời nhau một đống tro tàn.

Đừng gợi lại trong em niềm đau đã bắt đầu biết gọi tên…..

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét