Chiều ngả
xuống phố chút men say của Hà Nội, cô lóng ngóng đan nỗi chờ đợi
lên mắt, vài sợi tóc mai buông lơi cũng làm cô loay hoay. Biết chắc anh đang ở
gần cô lắm, trong không gian nhỏ hẹp của Hà Nội này thôi, cô vẫn cố hít hà mùi
hương của người Hà Nội, biết đâu lẫn trong đó hơi thở của anh, của anh mà thôi.
Hà Nội mưa
lất phất bay, dịu dàng len trong mắt cô giọt nước mắt đợi chờ, chắc anh cũng
không hình dung nổi giây phút ấy nó kéo dài đến bao lâu khi cô cắn môi để kìm
lại tiếng nấc trong mình.
Không phải
lần đầu trở lại Hà Nội đâu, nhưng cái cảm giác gặp lại HN như gặp lại cố nhân
làm cô bồi hồi không chịu được. Suốt dọc con đường đi đến hoàng hôn, cô đã nôn
nao như người say nắng, nghe lâng lâng tiếng tích tắc giao mùa.
Những cuộc
gặp với bạn bè cũ, những buổi họp đã cuốn cô đi, làm cô không còn thời gian cho
anh nữa. Tin nhắn của anh dịu dàng đến nao lòng nhưng cô không cắt nổi cuộc nói
chuyện rôm rả của đám bạn thân để gặp anh, và anh đã không cho cô thêm một cơ
hội nữa. Cô không nghĩ là mọi thứ trở nên nghiêm trọng thế khi hàng chục cuộc
gọi, tin nhắn của cô, anh không hề trả lời. Hà Nội trong cô bỗng trở nên tê tái
quá.
Chiều nay
kết thúc họp sớm, cô không đi ăn cùng đoàn, một mình xuống phố với cảm giác
chống chếnh đến vô cùng. Cô nhắn tin cho anh, chắc là anh đọc được vì số máy
của anh đã đổ chuông, nhưng vẫn là sự im lặng đến đáng sợ. Cô mặc chiếc đầm màu
đỏ đi giữa phố đông, đôi mắt như màn sương chực khóc, nhiều người nhìn cô lạ
lẫm và buông lời trêu chọc. Cái không khí se lạnh của buổi chiều tà làm cô nao
lòng đến khó tả, cô cần một cái nắm tay nhẹ nhàng, hay đơn giản là một người đi
bên cạnh cô thôi, để cô có thể thao thao bất tuyệt về HN ngày xưa của cô và nói
về cảm xúc của cô ngày hôm nay khi trở lại HN bởi thật hiếm hoi cô mới có thời gian
và tâm trạng như thế này.
Cô đi dọc
Hồ Thiền Quang, lắng lòng mình để cảm nhận tình yêu với Hà Nội đang ngưng đọng
trong bầu không khí đang thở. Đến khi mỏi chân, cô ngồi cạnh một bác người HN
đang đi tập thể dục chiều. Cô cố tình hỏi bác ấy thật nhiều, nói với bác ấy
thật nhiều để lấp đi khoảng trống đang ứ đầy trong cô, cái cảm giác cô đơn và
tủi thân ghê gớm. Cô cũng chẳng muốn gọi cho ai đâu bởi mọi người đã dành cho cô
một chút thời gian của những ngày trước rồi, cô không muốn làm phiền họ nữa.
Cô bước
chân qua đường, mua vé vào công viên Thống Nhất, cũng không biết để làm gì nữa.
Chiều muộn, gió lạnh từng đợt làm cô run lên. Cô chủ quan nên chỉ khoác hờ
chiếc khăn voan lên người. Vào công viên, những bước chân chếnh choáng, cũng
may là cô không đi giày cao gót đấy thôi, không cô sẽ vấp ngã bởi lòng mình bất
an. Cô lại gần nơi có tiếng nhạc sôi động để nhìn những người phụ nữ đang tập
thể dục, cố tình thế để mắt cô có cái để nhìn, tai cô có cái để nghe, tâm hồn cô
đỡ bị rỗng và đỡ phải suy nghĩ lung tung.
Cô nhớ anh,
nhớ cảm giác khi anh đặt hai bàn chân trần của cô lên bàn chân anh và ôm cô
bước đi. Anh bảo vì mỗi bước chân của anh đều song hành cùng bước chân cô, cô
đã cảm động rơi nước mắt vì ý nghĩa của hành động ấy….
HN không
anh bỗng trở nên xa lạ với cô quá. Cô cố gắng nhìn thật lâu, nhớ thật lâu để
ngày mai thôi, cô trở lại với Sài Gòn, với nhịp sống tất bật và bon chen, cô để
lại nơi đây một ánh mắt thật buồn, một
tiếng thở dài thật sâu và một nỗi nhớ thật đầy. Cô chỉ muốn nói với anh một câu
thôi: Hãy sống thật vui và hạnh phúc, đừng giận cô bởi trong đời anh sẽ không
gặp cô lần nữa đâu, cô hứa đấy.
Càng về
tối, gió càng thổi mạnh hơn, cô co ro bước ra cổng, HN nhập nhoạng trong nỗi
buồn, lạnh buốt trái tim……
Mình đi rồi
Yêu thương còn gì
khi sáo rỗng một đời thơ" ....nghe buồn da diết nhưng lắng sâu một nỗi lòng thương nhớ đến xót xa.Mình mà đọc , nghe được chắc là sẽ quay về thôi chị nhỉ !?!Heheheh....Chúc chị buổi tối bình yên....( một người xa lạ)
Lâu không thăm Sếp, chả trách Thư ký dạo này chậm được tăng lương. Đang đói quá, hết tiền mua bánh rán và kẹo lạc, đề nghị Sếp tă..
Lâu không thăm Sếp, chả trách Thư ký dạo này chậm được tăng lương. Đang đói quá, hết tiền mua bánh rán và kẹo lạc, đề nghị Sếp tăng lương trước thời hạn ngay lập tức.
Đã có Nhạc sỹ nào nhận lời phổ cái bài thơ này của Sếp chưa? Hay lại giao cho Thư Ký tiện thể làm luôn. Chả nhận lời đâu, cat xê nhuận bút hẻo quá! Nhưng nếu có đặc sản chiêu đãi thì cũng tạm ổn.
NV nhặt hộ 2 câu thơ hay nhất đấy. Tinh thế.
Ghé chân đến bến nhà nàng
Lữ khánh say thơ mơ màng bóng lã
Trinh nữ nép bóng kiêu sa
Bến rèm thướt tha chẳng hoạ nỗi vần
Nguyễn Hải
không ngờ chút ấy len keng theo mình ...
Xin báo với các bạn một tin: có người chuẩn bị đi bệnh viện Tai Mũi Họng để chữa mũi vì các bạn rồi đấy! Cám ơn các bạn đã nghĩ tốt về mình, nhưng có nhẽ ý của Nob không đơn thuần là thế, cũng có thể đó là kết quả của bao nhiêu năm mình và Nob sống "chung chạ" ý mà. Mình cũng nghĩ về Nob như thế, tuy nhiên chưa hẳn cả mình và Nob đều...tuyệt như T nói đâu nha!
blog để chat hử chị ! em chưa chat kiểu này. Em hay xài YM. hì
yêu thương còn gì
khi sáo rỗng một đời thơ?
Sao lại ám ảnh vậy , Trang ơi ?
nợ em tôi trả ngẫn ngơ mỗi chiều ...
Dẫu biết nỗi đau như nếp nhăn còn hằn trên trán
Dẫu biết ánh mắt tủi hờn còn đọng vết chân chim
Thì mình ơi
Thời gian qua đối với anh như những dòng sông chết
Không tiếng sóng vỗ về ấm áp những nụ hôn
Anh nhớ tiếng gọi "mình"
Anh nhớ tiếng gọi "ba"
Anh phải về nhà vì thằng Cáo nhớ anh.
Nếu không muốn người ấy quay trở về, sao còn gọi "mình" làm chi, tiếng "mình" đầy yêu thương, oán trách, giận hờn, buồn tủi, tiếng "mình " để nói rằng "mình" vẫn còn yêu "mình lắm", chỉ đang phân vân suy nghĩ chút thôi. Sau Tố Hữu, mình mới thấy Trang dùng từ "mình" hay như thế
Sao lại chặn cả đường về?
Mình thì sexy như thế?
tình cờ biết blog của chị qua một blog khác. Thơ chị rất thú vị, vừa nữ tính mà
lại sâu sắc. Hi vọng sẽ được đọc thêm nhiều sáng tác khác nữa. Hi
Câu hỏi này ai sẻ trả lời đây HTT ơi?
Anh cảm nhận được cái sâu xa của khổ thơ này bằng những gì anh đã gặp. Cám ơn T đã có một bài thơ nói hộ nỗi lòng của nhiều người (chắc chắn thế) trong đó dĩ nhiên là có anh.
Nếu tất cả không thể những điều kia
Anh sẽ trở về bên em vĩnh viẽn
Không một phút giây đợi chờ
Cho đầy ắp một đời thơ
Cho san bằng trống trải
Cho không còn dấu vết bến cô liêu
Cho không thể tìm đâu cháy đỏ sông chiều
Cho tan chảy những chiều lạnh cóng
Ơi ngàn năm sóng!
Em có bằng lòng không???
anh đi bước nhặt phía sau có người
mạch buồn bách hạch phía rơi
tình nhiêu nhiễu xuống rãnh đời cong vênh
Để em" cháy đỏ" cả con "sông chiều "
"Xếp buồn" xuống "đáy sông sâu"
Câu thơ gấy nửa...em cầm đi đâu?
Bài thơ của em rất thơ. một bài thơ hay mà anh đọc được trong ngày.
Chúc Hoàng ThanhTrang vui vẻ và thành đạt trong cuộc sống.
Đọc e post cứ nghĩ e chưa có chồng-chỉ tại câu chữ làm a ngớ ngẩn-căng thật.
A đọc rất nhiều thơ của các hội viên nhà văn mà thấy tiếc e chưa vào hội-Thật lòng đó e
Anh hiểu là sông trong đáy mắt.
Chia tay nhau không có mưa,
anh hiểu là mưa từ đôi mắt.
Nhưng dòng sông, cơn mưa, mùa Đông ... tất cả cũng chỉ là tưởng tượng, điều còn lại là mọi câu thơ đều sáo rỗng.
Cam on em
Không thể không quay lại mình ơi!
Dẫu ngàn ngàn năm sóng
Một ánh mắt em đủ làm anh lay động
Không thể trải câu thơ lên chiều lạnh cóng
Không thể rưng rưng em cháy đỏ sông chiều
Không thể lặng nhìn nước chảy bến cô liêu
Không thể bàn tay em nắm chặt màu trống trải
Không thể phí hoài sáo rỗng một đời thơ!
Đời vắng tình yêu, ta thành kẻ khác
Vắng mũi tên thần, chúng mình cùng lạc.....