Chiều ngả
xuống phố chút men say của Hà Nội, cô lóng ngóng đan nỗi chờ đợi
lên mắt, vài sợi tóc mai buông lơi cũng làm cô loay hoay. Biết chắc anh đang ở
gần cô lắm, trong không gian nhỏ hẹp của Hà Nội này thôi, cô vẫn cố hít hà mùi
hương của người Hà Nội, biết đâu lẫn trong đó hơi thở của anh, của anh mà thôi.
Hà Nội mưa
lất phất bay, dịu dàng len trong mắt cô giọt nước mắt đợi chờ, chắc anh cũng
không hình dung nổi giây phút ấy nó kéo dài đến bao lâu khi cô cắn môi để kìm
lại tiếng nấc trong mình.
Không phải
lần đầu trở lại Hà Nội đâu, nhưng cái cảm giác gặp lại HN như gặp lại cố nhân
làm cô bồi hồi không chịu được. Suốt dọc con đường đi đến hoàng hôn, cô đã nôn
nao như người say nắng, nghe lâng lâng tiếng tích tắc giao mùa.
Những cuộc
gặp với bạn bè cũ, những buổi họp đã cuốn cô đi, làm cô không còn thời gian cho
anh nữa. Tin nhắn của anh dịu dàng đến nao lòng nhưng cô không cắt nổi cuộc nói
chuyện rôm rả của đám bạn thân để gặp anh, và anh đã không cho cô thêm một cơ
hội nữa. Cô không nghĩ là mọi thứ trở nên nghiêm trọng thế khi hàng chục cuộc
gọi, tin nhắn của cô, anh không hề trả lời. Hà Nội trong cô bỗng trở nên tê tái
quá.
Chiều nay
kết thúc họp sớm, cô không đi ăn cùng đoàn, một mình xuống phố với cảm giác
chống chếnh đến vô cùng. Cô nhắn tin cho anh, chắc là anh đọc được vì số máy
của anh đã đổ chuông, nhưng vẫn là sự im lặng đến đáng sợ. Cô mặc chiếc đầm màu
đỏ đi giữa phố đông, đôi mắt như màn sương chực khóc, nhiều người nhìn cô lạ
lẫm và buông lời trêu chọc. Cái không khí se lạnh của buổi chiều tà làm cô nao
lòng đến khó tả, cô cần một cái nắm tay nhẹ nhàng, hay đơn giản là một người đi
bên cạnh cô thôi, để cô có thể thao thao bất tuyệt về HN ngày xưa của cô và nói
về cảm xúc của cô ngày hôm nay khi trở lại HN bởi thật hiếm hoi cô mới có thời gian
và tâm trạng như thế này.
Cô đi dọc
Hồ Thiền Quang, lắng lòng mình để cảm nhận tình yêu với Hà Nội đang ngưng đọng
trong bầu không khí đang thở. Đến khi mỏi chân, cô ngồi cạnh một bác người HN
đang đi tập thể dục chiều. Cô cố tình hỏi bác ấy thật nhiều, nói với bác ấy
thật nhiều để lấp đi khoảng trống đang ứ đầy trong cô, cái cảm giác cô đơn và
tủi thân ghê gớm. Cô cũng chẳng muốn gọi cho ai đâu bởi mọi người đã dành cho cô
một chút thời gian của những ngày trước rồi, cô không muốn làm phiền họ nữa.
Cô bước
chân qua đường, mua vé vào công viên Thống Nhất, cũng không biết để làm gì nữa.
Chiều muộn, gió lạnh từng đợt làm cô run lên. Cô chủ quan nên chỉ khoác hờ
chiếc khăn voan lên người. Vào công viên, những bước chân chếnh choáng, cũng
may là cô không đi giày cao gót đấy thôi, không cô sẽ vấp ngã bởi lòng mình bất
an. Cô lại gần nơi có tiếng nhạc sôi động để nhìn những người phụ nữ đang tập
thể dục, cố tình thế để mắt cô có cái để nhìn, tai cô có cái để nghe, tâm hồn cô
đỡ bị rỗng và đỡ phải suy nghĩ lung tung.
Cô nhớ anh,
nhớ cảm giác khi anh đặt hai bàn chân trần của cô lên bàn chân anh và ôm cô
bước đi. Anh bảo vì mỗi bước chân của anh đều song hành cùng bước chân cô, cô
đã cảm động rơi nước mắt vì ý nghĩa của hành động ấy….
HN không
anh bỗng trở nên xa lạ với cô quá. Cô cố gắng nhìn thật lâu, nhớ thật lâu để
ngày mai thôi, cô trở lại với Sài Gòn, với nhịp sống tất bật và bon chen, cô để
lại nơi đây một ánh mắt thật buồn, một
tiếng thở dài thật sâu và một nỗi nhớ thật đầy. Cô chỉ muốn nói với anh một câu
thôi: Hãy sống thật vui và hạnh phúc, đừng giận cô bởi trong đời anh sẽ không
gặp cô lần nữa đâu, cô hứa đấy.
Càng về
tối, gió càng thổi mạnh hơn, cô co ro bước ra cổng, HN nhập nhoạng trong nỗi
buồn, lạnh buốt trái tim……
Đọc xong, tớ lại thấy cái se lạnh của bữa heo may ấy nơi HN. Thấy ngập tràn dỗi niềm dỗi hờn dịu dàng nơi cô, chắc lòng anh sẽ mềm lắm!
Trả lờiXóaTớ cố tình dỗi hờn với Hà Nội thế đấy nhưng tớ vẫn yêu HN vô cùng. Cảm ơn HL và mọi người đã cho mình những cảm xúc thật đặc biệt.
XóaTrang ơi ! Entry mới bồng bềnh một nỗi buồn !
Trả lờiXóaTrang khỏe hong ?
Làm thêm bộ icon Emotions cho blog đi, để bạn bè gieo thêm cảm xúc ! Hi hi !
À ! Có bài thơ này, ngự ở nhà Chuồn rất lâu rồi, có phải của Trang k ?
Xóahttp://chuonchuonot1401.blogspot.com/2011/07/ton-thuong-hoang-thanh-trang.html
Uh, HN hơi buồn một chút thôi, cũng chưa có tg để làm Chuồn ạ. Mẹ con Chuồn khỏe không? Bữa trước cứ nghĩ là Chuồn ở HN cơ đấy, ai ngờ là Chuồn ở SG, bữa nào gặp nhau tám một chút Chuồn nhé.
XóaỪ ! Chuồn ở SG mà ! Khi nào rảnh thì mail cho Chuồn nhé !
Xóanthuong1401@yahoo.com.vn
Uh, bài thơ ấy Trang viết lâu lắm rồi, đăng từ ngày còn chơi bên Vnweblogs cơ, cũng không hiểu vì sao rất nhiều người thích bài thơ ấy mặc dù ngôn từ của nó rất giản dị. Có lẽ là có nhiều người bị "tổn thương" giống mình nên dễ đồng cảm hay sao ý. Cảm ơn Chuồn đã cho bài thơ ấy ngự ở nhà Chuồn nhé, nhưng không hy vọng là lúc nào Chuồn cũng như thế đâu. Hãy sống vui vẻ và hạnh phúc thật nhiều, Chuồn nhé. Nhớ bạn.
Trả lờiXóaChuồn đã từng đau đến thế đấy Trang ! Vì vậy đọc bài thơ ấy thấy ngậm ngùi lắm ! Lời thơ giản đơn nhưng thấm sâu Trang à !
XóaLâu rồi mới lại được đọc những gì chị viết. Vẫn gợi buồn, da diết và yêu thương!!!!
Trả lờiXóaTrong chị là cả một trời yêu thương mà em. Cũng lâu lắm rồi, lòng chị như chai sạn đi, chẳng còn cảm xúc để viết nữa em à. Cũng có những thứ tình cảm không gọi tên được, không đủ để mình có thể trải lòng đầy yêu thương được nên trái tim lại cứ hướng về những điều xưa cũ, để ru lòng mình....thế thôi.
XóaNghỉ lễ vui nhé Trang !
Trả lờiXóaUh, sẽ add nick của Chuồn nhé. Cũng chúc Chuồn và gia đình nghỉ lễ thật vui và ấm áp. Đôi khi cuộc sống cay nghiệt lắm nên không tránh khỏi những lúc mình bị tổn thương. Dù thế nào mình cũng phải đối diện với nó thôi. Vui nhé.
XóaMột Hoàng Thanh Trang mà giờ A mới biết...Like...mạnh
Trả lờiXóaLTH?
XóaNhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóaNhận xét này đã bị tác giả xóa.
Xóa