Nhớ anh vỡ buổi hoàng hôn
Hắt đêm ra một nhúm buồn. Rồi tan.
Rõ là em của muộn màng
Rõ là anh của buổi ngan ngát chiều.
Gỡ lòng giữ lại từ yêu
Heo may về ngủ cưỡng chiều mà hôn.
Này ơi, anh của giận hờn
Bữa nay gió mở toang hồn trinh nguyên.
Có yêu em của muộn phiền
Thì dang rộng cánh đồng, miền ái ân.
Em đang đứng với tần ngần
Đợi anh chạm. Đợi nồng nàn một em.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét