My music

Thứ Năm, 25 tháng 4, 2013

NGÀY XANH XAO

 Thư tình: Tình đơn phương, Bạn trẻ - Cuộc sống, Thu tinh, yeu don phuong, tinh don phuong, tinh ban, tinh yeu, tam biet em, hanh phuc, gui em, yeu em, noi nho, truyen tinh yeu, bao, thu tinh yeu
Anh đi đi, cho trời đừng mưa trong mắt em. Phố đã cũ rồi và mùi hương anh cũng cũ, đừng vương lại nơi bờ môi em.....

Anh đi đi, dẫu con đường em đi vẫn gập ghềnh và xa xôi lắm, biết bến bờ nào là yêu thương...

Anh đi đi, dẫu bàn tay em lạnh lắm, bờ vai  gầy run run , dẫu nẻo heo may  không giấu nổi câu thề....

Anh đi đi, đừng vỗ về đêm lúc trời trở gió, đừng xoa dịu bước hanh hao của mùa dẫu nắng vẫn tê tái lắm mỗi lúc bình minh....

Anh đi đi, dẫu cuộc đời không là phép tính vô thường mà làm em đau đớn chia đi những chiều hụt hẫng ....

Anh đi đi, cho mảnh chiều trên sông trôi vô định dẫu gió chẳng biết gom lại cho mình thứ sót lại của tình yêu....

Anh đi đi, dẫu mặn nhạt môi em nụ hôn còn chưa xóa, dẫu nhớ nhung căm ắp mi buồn....

Anh đi đi....trả lại cho anh mùi Kenzo mê đắm suốt bốn mùa, nồng nàn từng xăng - ti - mét ...em....., dẫu mùi hương ấy rất quen mà lạ....

Anh đi đi, đừng quay lại dẫu mưa đang ngập lòng em ngày chớm hạ, 
đi đi anh....
đi đi.......

Mong manh như chiều...mong manh như em...

Thứ Hai, 22 tháng 4, 2013

HÀ NỘI NGÀY KHÔNG ANH....


Nếu phải rời xa anh, Bạn trẻ - Cuộc sống, Chuyen tinh yeu, tinh yeu, xa anh, em yeu anh, buong tay, noi buon, noi dau, noi nho, nguoi xua, yeu em, niu keo, hanh phuc, chuc anh hanh phuc, truyen tinh yeu, tinh yeu giau kin


Chiều ngả xuống phố chút men say của Hà  Nội, cô lóng  ngóng đan nỗi chờ đợi lên mắt, vài sợi tóc mai buông lơi cũng làm cô loay hoay. Biết chắc anh đang ở gần cô lắm, trong không gian nhỏ hẹp của Hà Nội này thôi, cô vẫn cố hít hà mùi hương của người Hà Nội, biết đâu lẫn trong đó hơi thở của anh, của anh mà thôi.
Hà Nội mưa lất phất bay, dịu dàng len trong mắt cô giọt nước mắt đợi chờ, chắc anh cũng không hình dung nổi giây phút ấy nó kéo dài đến bao lâu khi cô cắn môi để kìm lại tiếng nấc trong mình.
Không phải lần đầu trở lại Hà Nội đâu, nhưng cái cảm giác gặp lại HN như gặp lại cố nhân làm cô bồi hồi không chịu được. Suốt dọc con đường đi đến hoàng hôn, cô đã nôn nao như người say nắng, nghe lâng lâng tiếng tích tắc giao mùa.
Những cuộc gặp với bạn bè cũ, những buổi họp đã cuốn cô đi, làm cô không còn thời gian cho anh nữa. Tin nhắn của anh dịu dàng đến nao lòng nhưng cô không cắt nổi cuộc nói chuyện rôm rả của đám bạn thân để gặp anh, và anh đã không cho cô thêm một cơ hội nữa. Cô không nghĩ là mọi thứ trở nên nghiêm trọng thế khi hàng chục cuộc gọi, tin nhắn của cô, anh không hề trả lời. Hà Nội trong cô bỗng trở nên tê tái quá.
Chiều nay kết thúc họp sớm, cô không đi ăn cùng đoàn, một mình xuống phố với cảm giác chống chếnh đến vô cùng. Cô nhắn tin cho anh, chắc là anh đọc được vì số máy của anh đã đổ chuông, nhưng vẫn là sự im lặng đến đáng sợ. Cô mặc chiếc đầm màu đỏ đi giữa phố đông, đôi mắt như màn sương chực khóc, nhiều người nhìn cô lạ lẫm và buông lời trêu chọc. Cái không khí se lạnh của buổi chiều tà làm cô nao lòng đến khó tả, cô cần một cái nắm tay nhẹ nhàng, hay đơn giản là một người đi bên cạnh cô thôi, để cô có thể thao thao bất tuyệt về HN ngày xưa của cô và nói về cảm xúc của cô ngày hôm nay khi trở lại HN bởi thật hiếm hoi cô mới có thời gian và tâm trạng như thế này.
Cô đi dọc Hồ Thiền Quang, lắng lòng mình để cảm nhận tình yêu với Hà Nội đang ngưng đọng trong bầu không khí đang thở. Đến khi mỏi chân, cô ngồi cạnh một bác người HN đang đi tập thể dục chiều. Cô cố tình hỏi bác ấy thật nhiều, nói với bác ấy thật nhiều để lấp đi khoảng trống đang ứ đầy trong cô, cái cảm giác cô đơn và tủi thân ghê gớm. Cô cũng chẳng muốn gọi cho ai đâu bởi mọi người đã dành cho cô một chút thời gian của những ngày trước rồi, cô không muốn làm phiền họ nữa.
Cô bước chân qua đường, mua vé vào công viên Thống Nhất, cũng không biết để làm gì nữa. Chiều muộn, gió lạnh từng đợt làm cô run lên. Cô chủ quan nên chỉ khoác hờ chiếc khăn voan lên người. Vào công viên, những bước chân chếnh choáng, cũng may là cô không đi giày cao gót đấy thôi, không cô sẽ vấp ngã bởi lòng mình bất an. Cô lại gần nơi có tiếng nhạc sôi động để nhìn những người phụ nữ đang tập thể dục, cố tình thế để mắt cô có cái để nhìn, tai cô có cái để nghe, tâm hồn cô đỡ bị rỗng và đỡ phải suy nghĩ lung tung.
Cô nhớ anh, nhớ cảm giác khi anh đặt hai bàn chân trần của cô lên bàn chân anh và ôm cô bước đi. Anh bảo vì mỗi bước chân của anh đều song hành cùng bước chân cô, cô đã cảm động rơi nước mắt vì ý nghĩa của hành động ấy….
HN không anh bỗng trở nên xa lạ với cô quá. Cô cố gắng nhìn thật lâu, nhớ thật lâu để ngày mai thôi, cô trở lại với Sài Gòn, với nhịp sống tất bật và bon chen, cô để lại nơi đây  một ánh mắt thật buồn, một tiếng thở dài thật sâu và một nỗi nhớ thật đầy. Cô chỉ muốn nói với anh một câu thôi: Hãy sống thật vui và hạnh phúc, đừng giận cô bởi trong đời anh sẽ không gặp cô lần nữa đâu, cô hứa đấy.
Càng về tối, gió càng thổi mạnh hơn, cô co ro bước ra cổng, HN nhập nhoạng trong nỗi buồn, lạnh buốt trái tim……