Em lần tìm
trong ký ức để một lần gọi tên anh. Đã quá lâu rồi em cố chôn chặt mọi thứ về
anh, đóng thùng và cất vào một nơi mà em có thể lây ra bất cứ lúc nào, đó là
trái tim em. Em tưởng em sẽ yên ổn với nó để sống với thực tại của mình, em
tưởng em là một người đầy cảm xúc nhưng cũng đầy lý trí khi cố gạt anh ra khỏi
cuộc sống của mình, em tưởng trái tim em đã thôi không còn đau đớn về anh nữa.
Vậy đấy anh à, em đã từng nghĩ là mình mạnh mẽ và đầy bản lĩnh khi em bước đi
trên con đường không có anh mà không bị vấp ngã hoặc em cố chối bỏ bàn tay anh
nồng ấm khi em chao đảo với đời.
Chúng mình
đến với nhau như một định mệnh và cũng rời xa nhau như một định mệnh. Mọi cái
chưa có bắt đầu thì làm gì có kết thúc phải không anh? Em đã hoàn toàn phó mặc
cho cảm xúc của mình, không khiên cưỡng, không lạnh lùng và không chối bỏ tình
yêu của anh như một sự mặc nhiên của cuộc sống. Nóng –lạnh, ấm áp là những
trạng thái chúng ta – hai người yêu nhau nào cũng phải trải qua nhưng còn sâu
hơn nữa là nồng nàn, là sâu sắc, là lạnh băng và cô đơn đến tột độ để có những
lúc em muốn xé toang lồng ngực mình đang thở để thôi không còn bị dằn vặt và
đau đớn nữa.
Em không
thể gọi anh là người yêu, là tình nhân hay tri kỷ, chỉ đơn giản là anh, là một
cái tên mình ngầm hiểu với nhau. Thì bây giờ xa nhau, vị trí ấy trong em vẫn
thế thôi, không thể gọi anh là cố nhân hay người yêu cũ, không thể vật lộn với
hàng đống câu hỏi để biết được bây giờ mình là gì với anh nữa.
Em gọi cho
anh đúng lúc anh đang buồn. Em không hề muốn thế đâu anh, không hề muốn bất cứ
giây phút nào anh buồn cả mặc dù anh thường nói với em, mọi thứ với anh bây giờ
là vô vi, anh sống rất thanh thản, biết vượt lên mọi sân si ở đời để bằng an
với lựa chọn của mình. Anh hỏi em tại sao lại gọi cho anh đúng lúc anh buồn
nhất, anh đi nghe hát một mình, những bài hát về mùa thu Hà Nội đã gắn liền với
kỷ niệm của chúng mình “Em ra đi mùa thu, mùa thu không trở lại….”. Có lẽ là
tình cờ thôi anh, tình cờ giây phút ấy em muốn biết anh đang như thế nào sau
những ngày tháng câm lặng giữa chúng mình.
Những lời
giá băng, lạnh lùng em đã cố trang bị cho mình để ngăn cản cảm xúc đang trào
dâng trong em, em đã không thốt ra được. Chỉ có những dòng nước mắt lặng lẽ rơi
thấm ướt hàng mi khi lời nói yêu thương anh chạm vào. Bức tường rào em cố công
xây dựng suốt thời gian qua như bong bóng vỡ tan, nức nở. Em chỉ lặng im nghe
anh nói về cuộc sống của anh, về những thành công và hoài bão của anh, em mừng,
mừng vì anh đã lựa chọn đúng thời điểm rời xa em, sự cam chịu của em cũng đáng
với những gì anh đạt được hôm nay phải không anh? Chỉ là thương anh một mình
gồng gánh và tạo dựng mọi thứ, em không thể ở bên để chia sẻ và cho anh bờ vai
những lúc anh mệt mỏi và cô đơn. Thời gian xa nhau không lâu nhưng cũng đủ để
anh thay đổi, thay đổi mọi thứ theo hướng tích cực nhất. Còn em vẫn thế thôi,
vẫn là người đàn bà cam chịu và yếu đuối, vẫn là người đàn bà nhan sắc một thời
anh mê đắm, nhưng không là người đàn bà anh cần nữa. Ngày xưa em tự tin bao
nhiêu là người hiểu anh và chia sẻ được mọi điều với anh thì giờ đây anh thật
xa, thật lạ và em thấy sợ, sợ mình không còn là mình trước anh nữa.
Cũng đa
đoan lắm rồi một vòng tay chờ đợi. Cũng huyễn hoặc lắm rồi một giấc mơ không
bao giờ có thực. Chỉ đơn giản là thế, là xa, là đã từng, là ký ức, là nuối
tiếc, là thôi….anh nhỉ? Ở nơi xa này, em cầu mong anh tìm được cho mình một tri
kỷ bên đời, đừng một mình nữa được không anh? Em dẫu tiếc vì tạo hóa đã từng
trao cho mình một vật quý giá mà mình không thể làm gì đế yêu thương và chăm
sóc được. Em sẽ cố gắng để thay đổi, để
yêu thương hiện tại của mình hơn và biết yêu thương mình hơn. Vĩnh biệt anh,
anh nhé.
Anh đã đi
qua đời em như thế, dịu dàng và trầm lắng nhưng cũng đủ đầy cung bậc yêu thương
hơn tất thảy mọi thanh âm của cuộc sống này.